Mỗi trường trung học đều yêu thích thành tích học tập xuất sắc, thế nên sau khi báo danh thì tiến hành kiểm tra. Sau đó, nhà trường căn cứ vào thành tích mà phân chia vào các lớp. Lâm Vãn không hề hồi hộp mà được phân vào lớp chọn. Mà Tần Phong cùng cô em tóc vàng lại là lớp bình thường bên cạnh.
Trên tờ giấy chữ A đỏ tươi, so với bức tường Đông Đức và Tây Đức còn kiên cố hơn. Thoáng cái đem một đám nhóc con choai choai chia làm hai phe rõ rệt không hề qua lại lẫn nhau. Học sinh lớp chọn phần lớn đều không để ý đến học sinh lớp thường.
Mà học sinh lớp thường cũng xem thường cái đám lỗ mũi cao ngất trời mà họ gọi là học sinh loại ưu kia.
Dưới tình huống Lâm Vãn chủ động không hiệu quả, hai bạn trẻ dần dần như người xa lạ. Bất quá đối với Tần Phong mà nói, cuộc sống của học sinh trung học thật con mẹ nó tốt đẹp.
Hắn tại tiểu học thì biểu hiện rất nổi bật, chưa cho hài tử khác cơ hội đuổi kịp và vượt qua. Kết quả là bị cô lập thành ra ngay cả con chó cũng không yêu tai tiếng thằng nhóc xấu xa. Trước kia cùng Lâm Vãn có quan hệ tốt, cũng chính là một tham mưu.
Đến trung học, các mầm non bắt đầu phát dục cũng không khác biệt lắm, nhao nhao trổ mã. Tần ác bá ngược lại có thể tìm được một đám xú khí hợp nhạu làm hồ bằng cẩu hữu. Thế nhưng đối với Tiểu Lâm mà nói, cuộc sống mới ở những năm trung học ngay từ đầu chính là sầu vân ảm đạm.
Lâm Vãn thật hận không thể bước vào cỗ máy thời gian trở lại quãng thời gian tiểu học. Khi đó không có lớp chọn, không có một đám kia vây quanh Tần Phong, càng không có cô em tóc vàng. Chỉ có cậu cùng Tần Phong trong bãi cỏ tranh bắt châu chấu, ở dưới suối bắt ếch, muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ.
Nhưng hiện tại chính là hiện thực tàn khốc, thì ra là trong thế giới của Tần Phong, bản thân mình có thể không tồn tại…
Nghĩ đến xuất thần, bạn cùng bàn chọc chọc cậu.
“ Sách bài tập toán của tôi hôm qua bỏ quên ở lớp, không có cách nào làm bài tập. Cho tôi mượn của cậu xem một chút đi!”
Bạn học Tiểu Lâm âm thầm cau mày một chút.
Bạn ngồi cùng bàn tên Đại Tư Vũ, trong lớp thành tích đúng là gần như chót lớp.
Theo lý thuyết hẳn là nên phân đến lớp bình thường. Thế nhưng mẹ hắn là giáo viên của trường, cho nên đó là lí do tại sao hắn lại thẳng đến ngồi trong lớp chọn.
Tiểu tử này có một vài lần không hoàn thành bài tập đúng hạn, nhưng mỗi lần hoàn thành bài tập đúng hạn đều rất xuất sắc, cũng chính là bởi vì hắn thật may mắn có Lâm Vãn làm bạn cùng bàn.
Khi nói lời này, Tiểu Đại bạn học vồn vã mà dựa sát vào. Lâm Vãn phản xạ có điều kiện mà ngừng hô hấp trong chốc lát. Đại Tư Vũ trời sinh bẩm sinh có mùi hôi nách.
Lúc này đương lúc cuối hạ đầu thu, ban ngày vẫn còn rất nóng, một trận gió qua đây đủ để hun Tiểu Lâm đến hai mắt trợn trắng. Để sớm hít thở được không khí trong lành, Lâm Vãn cấp tốc mà từ trong cặp sách thảy ra sách bài tập cho Đại bạn học.
Sau khi chép hết bài tập, Đại Tư Vũ tâm tình rất tốt, vỗ vỗ bả vai Lâm Vãn nói: “ Khi nào tan học tôi mời cậu ăn thịt chiên.”
Đối với bạn cùng bàn có ý tốt, Lâm Vãn chưa hề cự tuyệt. Sau khi đến lớp mới, mỗi lần kiểm tra đều khiến tình cảm bạn học càng lúc càng trở nên quỷ dị.
Thành tích Lâm Vãn đứng đầu nhưng trong lớp ngay cả một người bạn cũng không có. Bạn học Đại ngoại trừ trên người có mùi, cũng không có cái gì khiến người khác chán ghét. Cảm giác trơ trọi một mình về nhà thật không tốt, Lâm Vãn không muốn cô độc.
Lúc tan học, hai người đến trước cửa hàng thịt chiên, muốn mua 5 nguyên tiền thịt. Lúc những mẩu vụn bánh mì bọc thịt chiên trong chảo lăn lộn, phía sau truyền đến âm thanh chuông xe đạp.
“ Ô, rất biết hưởng thụ nha!”
Lâm Vãn nhìn lại, là Tần Phong cưỡi xe đạp đứng phía sau mình. Lâm Vãn hai mắt sáng lên, sau khi ngây ra một lúc lập tức phản ứng lại: “ Cậu muốn ăn không ? Tôi mời cậu.”
Tần Phong cười cười: “ Lưỡi cậu khỏi rồi?”
Lâm Vãn dùng sức gật đầu, sau đó hướng chủ quán nói: “ Thêm 10 nguyên tiền thịt.”
Đáng tiếc là Tần Phong không hề tiếp nhận, vung mạnh tay lên nói: “ Không cần, tôi đi ngay, hôm nay sinh nhật người yêu, chúng tôi muốn đi ăn tiệm.”
Đang lúc nói chuyện, Vương Oánh Oánh cùng một đám hồ bằng cẩu hữu đi đến, một đám người ầm ĩ mà đi xa dần. Đại Tư Vũ có phần không cho là đúng, hơi khinh thường mà nói: “ Cậu lại quen biết Tần Phong?”
Thấy Lâm Vãn ủ rũ gật đầu, Tiểu Đại mãnh liệt: “ Cậu sau này cách xa hắn một chút đi! Rất nhiều người nói hắn chính là xã hội đen trong trường. Mấy hôm trước ở phòng chơi bi – a Hãn Mã, hắn mang theo người đánh Lục Hóa Phụ Trung – vốn là lão đại đến gần chết. Nghe người ta nói lúc đó thậm chí bày ra mã tấu! Người như thế, chính là loại cặn bã! Không cùng tầng lớp với chúng ta…”
Giọng điệu này cùng mẹ Lâm có phần giống nhau như đúc. Nếu như trước kia trong nhà mình mẹ Lâm không nói những lời đó, nói không chừng bây giờ ngồi sau xe đạp Tần Phong chính là mình, còn không có chỗ cho con nhóc tóc vàng ấy đâu?
Lâm Vãn càng nghĩ càng tức giận, hướng về phía về Đại Tư Vũ hét lên: “ Cậu với ai là cùng một tầng lớp? Cùng con cáo? Coi trên người cậu có cái mùi đó đó!”
Nói xong xoay người đi ra khỏi cửa. Bạn học Đại Tư Vũ lần đầu tiên bị người ta chân thành nói thẳng trên người mình có mùi thơm cơ thể khác hẳn người bình thường. Sắc mặt giống như thịt chiên trong chảo – trở nên cháy sém. Có mấy người xếp hàng mua thịt cùng bạn học một bên “ phì phì ” cười trộm. Đại Tư Vũ không nén được giận, hướng về phía bóng lưng Tiểu Lâm hung ác thét lên: “ Mày chờ đó!”
Đó là lí do ngày thứ hai khi tan học, cậu bị ba nữ sinh vây kín ở ngõ hẻm. Còn có chút mò mẫm nghĩ người đứng đầu.
Một trong ba nữ sinh trông giống “ Thẩm Điện Hà”/*/, hai người khác mặc dù bình thường nhưng nhưng mặt mày lại rất hung hãn!
“Thẩm Điện Hà” dùng ngón tay chọc chọc ót Lâm Vãn: “ Đằng ấy có biết tại sao bọn này lại tìm đằng ấy không?”
Mồ hôi Lâm Vãn dọc theo cổ chảy xuống. Cậu nghe trong lớp các nam sinh khác nói qua, có một số nữ sinh rất chủ động, thích tìm nam sinh “ Nói chuyện” sau đó thì đề xuất kết bạn.
Không đồng ý thì mặt dạn mày dày mà quấn lấy người ta. Tiểu Lâm Vãn thuộc dạng dậy thì muộn, hình dạng bé con. Chưa từng trải qua những chuyện như thế này, con gái người ta còn chưa nói cái gì đâu, cậu đã xấu hổ trước, khuôn mặt đỏ bừng.
Lát nữa từ chối người ta, cô gái nếu như bật khóc, làm sao bây giờ đây a!
“ Đằng ấy nhớ kỹ cho bọn này! Sau này thì đừng kiêu ngạo, Đại Tư Vũ chính là anh của bọn này. Bọn này nếu như lại nghe được đằng ấy khoa tay múa chân với hắn, đừng trách bọn này không khách khí!”
Lâm Vãn nghe được con mắt đều muốn thẳng, qua nửa buổi phản ứng lại mới hiểu là chuyện gì xảy ra. Sự thật chứng minh, Tiểu Đại học tập nhỏ giọt, nhưng thủ đoạn trả thù thật mẹ nó cao !
Người ta tìm ba cô gái đến cảnh cáo ngươi, xem ngươi còn có thể động?
Mắng chửi?
Ba cái miệng đang chờ đó!
Đánh nhau?
Vậy “Thẩm Điện Hà” một chưởng bổ xuống, nhất định phá núi chém đá.
Tố cáo?
Nói mình một thân nam nhi lại để ba con quỷ nhỏ mắng nhiếc?
Phải!
Thực sự là cổ họng nghẹn uất.
Lâm Vãn không nói một tiếng, đẩy béo muội muội chuẩn bị rời đi.
Nhưng họ còn không bỏ qua: “ Thế nào? Còn chưa nói gì đã muốn đi?”
“ Nếu không các người còn muốn thế nào?”
“ Viết cam đoan! Để tránh cho đấy lần sau tái phạm nữa!”
Mấy ranh con làm nhục người, Lâm Vãn mặc dù lớn lên lưu quang thủy hoạt, gầy yếu, nhưng trong nội tâm lại mạnh mẽ ghê gớm.
Ngay cả Tần Phong cậu cũng từng cắn qua, lại sợ mấy ranh con hay sao?
Tiểu Lâm đem miệng mím chặt, nhắm mắt lại, ngửa cổ, định bụng chiến đấu đến cùng. Là anh truyền đạt nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành.
Vì vậy ba vị bắt đầu lo lắng. “Thẩm Điện Hà” đem Lâm Vãn đẩy lên tường.
Đúng lúc này phía sau truyền đến âm thanh uể oải: “ Làm gì đó! Chòng ghẹo thiếu nam hả?”
Một nữ sinh xoay người mắng: “ Mày quản cái rắm! Tao cho…”
Nói được một nửa thì như bị điện giật, người vừa nói khi nãy chính là Tần Phong, hạng người ngang tàng, ai dám đánh rắm?
Thực ra khi mấy nữ sinh đem Lâm Vãn vào ngõ hẻm, Tần Phong nhìn thấy. Ban đầu hắn cũng tưởng là thể nghiệm tình ái đó chứ! Mặc dù chuyện không liên quan đến mình, nhưng có lẽ là để thỏa mãn lòng hiếu kì, bèn theo qua. Cũng không nghĩ tới nguyên lai tiểu mặt dưa bị người ta cảnh cáo.
Mặc dù cười nhạo, nhưng người không thể không cứu. Mấy cô gái thấy Tần Phong thì ảo não bỏ đi. Lâm Vãn chỉnh sửa mấy nếp nhăn trên quần áo mình, cúi nhìn da chuẩn bị rời đi. Tần Phong kéo ống tay áo cậu:
“ Tôi là anh hùng cứu mỹ nhân, cậu làm sao cái gì cũng không nói mà định bỏ đi hả?”
Lôi kéo này thật ra cũng không sao, Lâm Vãn ủy khuất nước mắt như vỡ đê, nước lũ trút xuống. Tần Phong nhịn không được bật cười: “ Sao thế? Bị nha đầu béo làm hoảng sợ?”
Lâm Vãn vẩy nước mũi hướng Tần Phong hét lên:
“ Ngay cả đứa con gái cũng có thể bắt nạt, còn có một người mẹ thích xem thường người khác, thấy thế nào cũng không xứng làm bạn bè với cậu. Tôi bây giờ đã triệt để hiểu rõ. Sau này sẽ không bao giờ trước mặt cậu nói quen biết!”
--------------
* Thẩm Điện Hà: Diễn viên hài, được biết đến với dáng người đẫy đà, kính gọng đen đặc trưng và kiểu tóc bồng bềnh.
Khi nói những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn giống cái phao, nếp nhăn áo lộ ra trước ngực, vẫn còn dấu vết hồng hồng do nha đầu béo chọc vào, thấy thế nào cũng là phản ứng của một kẻ đáng thương không ai thương.
Nhưng Tiểu Mặt Dưa nói rất vẫn nói rất cứng rắn, oán khí chạy tuốt chín tầng mây.
Tần Phong đột nhiên cảm thấy 2 tháng tới khăng khăng giữ khoảng cách quá ngây thơ. Lâm Vãn rất xuất sắc nhưng gác học tập sang một bên, thì gì cũng không biết.
Bàn về địa vị giang hồ trong trường, bản thân thực sự là so mọi thứ với Mặt Dưa đều hơn hẳn. Lâm Vãn có biết cách lôi kéo anh em, kết giao với người mạnh hơn mình đâu cơ chứ!
Vết thương ở nhà họ Lâm bị tổn thương lòng tự trọng đã khép miệng. Dùng chính ống tay áo mà ra sức xoa xoa vài cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn, kéo cậu đi ra ngõ hẻm.
“ Được rồi, sợ cậu luôn, đi! Đến nhà tôi ăn thịt thỏ đi! Ba tôi hôm trước mới từ nông trường trở về, con thỏ kia thật béo…”
Lâm Vãn lần đầu tiên ngồi phía sau xe đạp Tần Phong.
Trong lòng thầm nói, cái ba ga xe rất ê mông.
Mà khi gió mát bên tai thổi qua, mặt dưa nhỏ lại hạnh phúc mà nhắm hai mắt lại.
Sau một thời gian, Tần Phong rõ ràng lại vạm vỡ lên không ít, lưng càng thêm rộng, đem mặt dán lên, cách một lớp áo có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng rực. Tần Phong không phải quá chú trọng vệ sinh, quần áo ít nhiều lộ ra vị mồ hôi.
Trước đây Tiểu Lâm luôn cười mắng Tần Phong là con rệp. Nhưng bây giờ chẳng hiểu tại sao, ngay cả vị mồ hôi cũng dường như pha trộn ngào ngạt xạ hương, trở thành mùi hương dễ ngửi.
Mỗi khi xe đến ổ gà, Lâm Vãn đều thừa dịp xóc nảy cọ xát trên lưng Tần Phong một tí.
Tần Phong mặc kệ! Hắn lớn tiếng rêu rao: “ Tiểu tử thối, đừng cho là tôi không biết cậu đem nước mũi chùi lên áo tôi nhé!”
Lâm Vãn không nói chuyện nhưng mà đem cánh tay ôm thắt lưng Tần Phong chặt hơn.
Khuôn mặt lại dùng sức cọ xát trên lưng Tần Phong, lúc này đây bờ môi của cậu ở phía sau lưng thật lâu…
Khi trở lại học, bạn học Đại nhận được thông báo thấp thỏm không yên, rất sợ bị Tần Phong trả đũa. Ngay cả thông lệ mỗi ngày đi mượn sách bài tập cũng bỏ luôn.
Người bị hại Lâm Vãn lại cười đến con mắt cong cong, chủ động đem ra sách bài tập cho Đại Tư Vũ, một bộ cậu không chép, thì tôi sốt ruột thay.
Đại Tư Vũ nhìn Lâm mặt dưa cười đến mức như ánh nắng sáng chói, trong lòng càng mơ mơ hồ hồ. Nhưng sau khi trái phải suy nghĩ một chút cuối cùng hiểu được, xem ra họ Lâm rút cuộc hiểu được mình thật lợi hại.
“ Yên tâm, chỉ cần sau này cậu thông minh chút, tôi sẽ nói bọn muội muội mặc kệ cậu.”
Đại Tư Vũ bắt đầu lên giọng.
Lâm Vãn cười cười, mở sách bài tập đại số bắt đầu làm bài, nhưng tâm tình đã sớm bay đến phòng học láng giềng sát vách.
Đường tình ái của Tần Phong cùng cô em tóc vàng cũng không đi đến đâu.
Sau vài ngày, Tần Phong lại đổi một em tóc dài ngực lớn. ở trung học học cơ sở, một đống dậy thì bất lương
Lâm Vãn không biết mình là bị làm sao, mỗi khi Tần Phong cùng tiểu muội muội tình chàng ý thiếp, trong lòng lúc nào cũng không kìm được mà trào lên ngọn sóng chua xót khổ sở.
Có đôi khi cậu cũng kiểm điểm chính bản thân mình, cho dù là bạn bè, cũng không mang cái dạng dính dấp này, quản chuyện không liên quan đến cậu.
Giống như hiện giờ, Lâm Vãn nương theo ánh sáng mờ mờ, nhìn Tần Phong nằm trên ghế sô pha ôm “ Bò sữa” chơi trò hôn môi. Khoanh tay ngồi nhìn hai người hôn đến thiên hôn địa ám. Bạn học Tiểu Lâm cảm thấy dường như miệng mũi mình bị người ta bịt kín, hô hấp nhanh chóng dồn dập, không được tức giận.
Nói về thời gian sau khi tan học, Lâm Vãn theo Tần Phong đến trường học gần đây chơi trượt patin.
Vào những năm 90, sàn nhảy chưa thịnh hành. Trượt patin lại có chút phổ biến, trong không gian lờ mờ lập lòe mấy tia đèn laser, trong tiếng nhạc sôi nổi, một đám choai choai nhóc con giống như ăn thuốc kích thích ở đây ra sức hoạt động. Hoàn toàn là một nơi tuyệt vời để anh đẹp trai đùa giỡn em gái.
Giống như Tần Phong, tìm một góc tối tăm có thể thoải mái kiểm tra số đo ba vòng, lượng nước của bạn gái mới.
Lâm Vãn bị gạt bỏ qua một bên rất lâu, thực chịu không nổi, dựa lan can vụng về đứng lên, hai chân mang giày trượt băng, thử bước đi.
Vừa mới đi chưa đến hai bước, trước mặt một bóng đen lao đến, đánh ngã Lâm Vãn trên mặt đất, một miệng đầy bùn. Người đó cũng không được lợi, từ trên người Lâm Vãn trực tiếp lật mình, nặng nề ngã trên mặt đất.
Không đợi Lâm Vãn đứng lên, người kia vùng dậy, dùng giày trượt băng ra sức đạp Lâm Vãn một cái.
“ Mẹ mày, cố tình hả!”
Lâm Vãn bị đau a một tiếng, đã bị người nọ túm lên.
Lâm Mặt Dưa ngửa cổ, liều mạng giãy dụa, trong lòng âm thầm kêu khổ: tiểu tử kia mới nhìn cmn là thấy không được tốt, tóc dài, nhuộm lòe loẹt, tướng mạo thật ra rất đẹp, nhưng mà mặt mũi chính là đầy tà khí, khiến người ta nhìn không thoải mái.
“ Xem tao đem mày…” nói một nửa lại im lặng. Chỉ thấy tiểu tử kia chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Vãn, ánh mắt có phần ngây sững.
“ Xin .. Xin lỗi…Tôi không cố ý, anh không bị thương chứ?”
“ A, không có việc gì, vừa nãy cũng là tôi không cẩn thận, cậu cũng không bị thương chứ?”
Nói xong thì vồn vã hướng trên người Lâm Vãn sờ soạng.
Lâm Vãn không quen như thế này, từ trước đến giờ vốn là thục nhi /thục nam/, nhưng tay đối phương đặc biệt khỏe, làm thế nào cũng giãy không ra.
Bất thình lình cậu bị người kéo ra phía sau.
Thì ra là Tần Phong đang vội vàng giúp cô em ngực lớn “phát triển” thêm, không biết qua đây lúc nào, dùng một tay kéo Lâm Vãn vào trong ngực mình.
----
– Ý gì đây? Nhị Minh mày muốn gây sự à! Đừng tưởng có chỗ dựa là ngon, không xem anh mày là ai, tao cmn sớm diệt mày!
Tiểu tử tên Nhị Minhrút cuộc đêm ánh mắt từ khuôn mặt Lâm Vãn dời đi, nhìn chòng chọc Tần Phong.
Có lẽ là do ánh đèn laser chớp lóe, Lâm Vãn có cảm giác trong mắt tiểu tử kia bắn ra độc châm hàn khí bức người.
-Mày nghĩ gì vậy? Anh tao chính là một con chó! Thế nào? Hắn là đàn em của mày?
Tiểu tử này chẳng những ánh mắt độc, miệng cũng độc.
Bởi vì hai người thật gần, Lâm Vãn tinh tường cảm nhận được lồng ngực phía sau mình kịch liệt phập phồng vài cái, sau đó cường hãn tự kiềm chế trở lại.
Tần Phong hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái:
-Cẩn thận một chút, loại người như hắn thích nhất chiêu cẩu xực!
Nói xong túm Lâm Vãn trượt ra khu đại sảnh, cũng không quản tiểu tử kia ở phía sau bắt đầu mắng chửi.
Tới chỗ đổi giày, Lâm Vãn mới phát hiện mắt cá chân mình ẩn ẩn đau.
Tần Phong vừa dùng sức giúp cậu xoa mắt cá chân, vừa hướng cậu phát hỏa:
-Cậu mẹ nó bận rộn! Không trượt được thì thành thật ngồi đi, cố tình chạy đến trêu chọc cứt chó! Ăn đủ ha!
Lâm Vãn không ngờ được Tần Phong sẽ nói nặng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.
Tần Ác Bá miệng nhanh hơn đầu óc, nói xong liền hối hận. Người này thật trẻ con, không so được với hồ bằng cẩu hữu, lòng tự trọng rất yếu ớt. Vạn nhất vỡ ra, lập tức phản ứng gay gắt, kỳ thực cũng là một cái đầu trâu của thiên hạ (J)).
Thừa dịp Tiểu Mặt Dưa chưa kịp phản ứng lại, Tần Phong lập tức hạ giọng nhẹ nhàng:
-Nếu cậu không phải là anh em thân thiết của tôi, tôi có thể gấp sao? Vừa rồi hai tên kia, so với lưu manh còn mẹ nó lưu manh! Vạn nhất hắn coi trọng cậu, cậu liền gặp phiền toái lớn?
Lâm Vãn nghe không hiểu, ngốc hồ hồ “ A” một tiếng.
Tiểu Lâm dáng vẻ trắng trẻo thuần khiết, vào lúc này má đỏ lên, mắt to ngập nước, so với bé gái càng khiến người ta yêu thích. Tần Phong không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt cậu.
-Tiểu tử kia thích nam! Rõ chưa!
Đầu Lâm Vãn ông một chút, cảm giác có cái gì đó xông thẳng vào hỗn độn.
Thì ra còn có đàn ông thích đàn ông!
Đầu Lâm Vãn lần đầu tiên có khái niệm như vậy, thật sự là đất bằng gặp sét, trong lúc nhất thời trong lòng bắt đầu hỗn loạn trăm vị tạp trần.
Đến khi buổi tối có một người ngồi ngốc trước bàn học ở nhà mình, đầu óc còn đang không ngừng nghĩ về lời nói của Tần Phong. Đàn ông cùng đàn ông như thế nào có thể nói chuyện yêu đương?
Giống như đàn ông cùng phụ nữ ở cùng một chỗ hôn môi?
Tiết mục ve vãn mờ ám ở chỗ trượt patin hiện lên trong óc.
Tay Tần Phong rất lớn, khung xương rõ ràng, đường cong thon dài, tuy rằng vẫn còn thiếu niên nhưng vì thường xuyên giúp ba sửa xe, lòng bàn tay sớm có vết chai. Mà đôi tay kia một mực quanh quẩn ở ngực của tiểu muội ngực lớn, dùng sức vuốt ve.
Lâm Vãn tưởng tượng cảm giác ngón tay hơi thô ráp xẹt qua da thịt phía bụng, một loại hưng phấn khác thường theo cột sống đánh thẳng lên não.
Bất tri bất giác, Tần Phong trong lòng biến thành tự kỷ.
Hai người trên sô pha không kiêng nể gì mà dây dưa, Tần Phong trơn nhẵn chân thật nhanh cóng hôn lên ngực mình, hơi thở cực nóng dâng lên giữa môi răng quấn quít, gương mặt quen thuộc lại lộ ra biểu tình xa lạ khi bị dục vọng xâm chiếm.
Bị khoái cảm làm nghẹt thở, cũng không vì ảo tưởng mà suy giảm. ngược lại, loại cảm giác cấm kỵ này càng kích thích, khiến đũng quần bị khối thịt giữ hai chân làm cho căng phồng.
Bé ngoan Lâm Vãn lần đầu tiên không xem hết sách, lên giường sớm. Ở trong ổ chăn, cậu lại một lần nữa ngốc ngốc bắt tay làm việc. Dịch trọc dính đầy khăn tay nhưng là hoàn toàn thỏa mãn.
Mệt mỏi sau khi sảng khoái nhanh chóng lan khắp chân tay xương cốt.
Đêm đó Lâm Vãn ngủ thật sâu, trong mộng có gì? Cậu không hề nhớ rõ. Hoặc khi bóng đêm hỗn độn chính là lúc mộng bắt đầu?
Từ nay về sau, nhân sinh một lần gặp gỡ, là tốt hay xấu, không phải người trong mộng có thể làm chủ.
Lớn lên đôi khi chính là chuyện trong nháy mắt.
Lâm Vãn phát hiện mình chú ý đến bạn thân Tần Phong ngày càng nhiều.
Cậu biết chính mình có điểm không bình thường. cũng mặc kệ bụng mình chứa bao nhiêu xấu xa, chỉ cân không nói đến, cùng người khác có quan hệ gì đâu?
Hôn nhân, gia đình, nhân sinh, những nguy hiểm lơ lửng đối với một học sinh trung học mà nói còn rất xa xôi.
Thiếu niên Lâm Vãn chỉ có phiền não lớn nhất – là khi tự xử trong ổ chăn, hôm sau làm sao đem ra giường đi giặt trộm ở tiệm giặt thuê, thiêu hủy chứng tích mà thôi.
Bất quá, lớn hơn một chút, phiền não rất nhanh tìm đến cửa.
----------
Tần Phong cùng em gái ngực lớn quan hệ tiến triển cực nhanh, thường xuyên nghênh mặt hẹn hò ngoài lớp học. Yêu đương kiêng kỵ nhất chính là “bóng đèn” , cho dù Lâm Vãn cùng hắn thân thiết lại như cũ nhưng cũng kiên quyết bị ném ở một bên.
Lâm Vãn âm thầm đau khổ, nhưng cũng không biết làm sao. Mấy ngày nay lại khôi phục trạng thái lẻ loi trong trường học.
Hôm nay tan học, lúc cậu đang một mình cúi đầu, vừa đi vừa đếm vạch trên đá, bỗng nhiên có một người đụng phải bả vai.
Cậu hoảng sợ, vừa ngẩng đầu liền thấy, là tiểu tử tóc dài, đuôi ngựa nhếch lên cao cao, nhìn có điểm quen mắt.
-Thế nào? Không biết tôi?
Khi nói chuyện, ánh mắt tiểu tử rõ ràng đang đánh giá Lâm Vãn.
Loại cảm giác không thoải mái này lập tức khiến Lâm Vãn nhớ lại. Tên Đuôi Tóc Nhỏ trước mắt này chính là tên biến thái thích đàn ông – Nhị Minh.
Nhị Minh xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên. Lần trước ở chỗ trượt patin gặp Lâm Vãn bé nhỏ thịt da non mềm tinh tế đã khiến hắn nhớ nhung. Sau một hồi hỏi thăm vật vã, biết cậu cùng Tần Phong học cùng một trường, hắn hứng thú hừng hực mà lại đây.
Lâm Vãn trộm nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người quen đi qua, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tiểu Lâm Vãn tuy rằng sự đời chưa trải, nhưng trời sinh rất giỏi quan sát sắc mặt. Ngày đó Tần Phong rõ ràng tức giận, nhưng không cùng Đuôi Tóc NHỏ này gây nhiều xung đột , có thể thấy được Nhị Minh này là loại không dễ chọc.
Lâm Vãn đoán không sai. Nhị Minh này quả thực chỉ là tiểu lưu manh, đánh nhau vớ vẩn, anh hắn mới chân chính là đại lưu manh, đúng là không rét mà run.
Nghe nói anh hắn vốn xuất thân là tay buôn đường dài, sau đó dùng tiền lời mua xe mướn người, cuối cùng mấy cái thị trường chuyên chở hành khách đường dài đều bị hắn lung đoạn, thực xứng với danh xưng “trùm đường.”
Nếu có người muốn cùng hắn cạnh tranh, quả thực là ăn gan hùm mật gấu.
Ai rành việc ở thành phố này đều nói Vương Đại Minh bối cảnh rất hắc. Thậm chí chơi xấu đối thủ cũng tức mà không dám mắng. Nếu như không thu vé xe lậu, vậy hãy chờ gãy chân đi!
Nhị Minh có người anh trai gian ác vậy, quả thực là tùy tâm sở dục, cực kỳ hài lòng. Tuy rằng mới 18 tuổi nhưng đã bỏ học khá sớm, ngoài việc đánh nhau chính là đuổi theo các cậu trai.
Phàm là người hắn coi trọng sẽ không chạy thoát. Chẳng quản người kia thẳng hay cong, dùng chút tiền cuồng oanh lạm tạc, tất cả đều sơn đạo chín khúc mười tám cong.
Lâm Vãn tiểu đệ đệ, vừa thấy liền biết là kiểu nhân sinh chưa trải, một dạng thư sinh. Thực là một loại mỹ vị có vẻ ngoài tầm thường, thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng khi đập vỡ lớp vỏ, bên trong chính là thịt mềm thơm ngon.
Đồng chí Nhị Minh quyết tâm là phải nếm thức ăn tươi.
-Tiểu Vãn à, hôm nay tôi chính là cố ý tìm cậu. Ngày đó đụng phải cậu thực ngại, đi, tôi mời cậu ăn cơm.
Lâm Vãn lắc lắc đầu:
-Không có việc gì, tôi lại không bị thương, không cần anh tốn kém. Tôi còn muốn về nhà làm bài, cám ơn anh, tôi về.
Nói xong liền dứt khoát bước về phía trước. Đáng tiếc đi không được hai bước đã bị Nhị Minh kéo lại.
-Mẹ nó, khách khí với cậu liền lên mặt. Mời cậu là để mắt tới cậu! Cậu không đi chính là không cho tôi mặt mũi! Đi!
Dứt lời liền đem Lâm Vãn lôi vào trong chiếc xe bên đường. Trong xe đã sớm có một đám dưa héo táo nứt ngồi trên ghế.
Thấy Lâm Vãn khuôn mặt nhỏ nhắn lại bị Nhị Minh xách lên xe, một đám nhe răng cười quái dị.
-Ô, chị dâu mới lên rồi ư? Chúc mừng đại ca! Ha ha ha …
Nhị Minh đắc ý vung mái tóc:
-Chỗ cũ, đi bar V3 !
Say không phải tại rượu, V3 khiến người say chính là nhân viên phục vụ tuấn nam mỹ nữ, làm tan nát cõi lòng chết người không đền mạng.
Thời điểm năm 95, nhất là trong phố nhỏ, loại người có thể đến thư giãn đều là hạng có tiền ngạo mạn, thêm bên trong nước ngành kinh doanh quán bar không còn quá quy phạm, cũng không phân thích nam yêu nữ, chỉ cần lưu manh cuộc sống tác phong có vấn đề đều tập trung lại đây.
Nhị Minh vốn sẵn điều kiện, được người mở đường , ba ngày hai lần hướng nơi này ghẹo người.
Lâm Vãn đầu óc đang choáng váng bị túm vào ghế lô, nhân viên phục vụ cũng không cần phân phó, thành thạo mở rượu.
Đỏ, vàng, trắng, đủ màu rượu sắp thành một hàng trước mặt Lâm Vãn.
-Hôm nay cậu đem tất cả chỗ rượu đó đều uống cạn, tôi lập tức thả cậu về nhà! Bằng không ca ca tôi với cậu sẽ có một đêm vui vẻ đến sáng!
Lâm Vãn cúi nhìn bộ dạng của mình, sau đó ánh mắt dừng ở hàng rượu cùng Nhị Minh, lưỡng lự, đầu ngón tay thon mảnh không ngừng vặn xoắn quần mình.
Cuối cùng Lâm Vãn nhìn ra tự mình đâm lao thì phải theo lao, khẽ hé miệng, cầm lấy chai bắt đầu rót.
Thời điểm Tiểu Lâm dũng cảm uống rượu, rượu tràn miệng nhỏ theo hướng cổ chảy xuống. Dịch rượu ướt át sáng bóng trượt trên làn da trắng nõn nhuộm đẫm một mảnh phấn hồng uốn lượn như con rắn nhỏ.
Chỉ thấy Nhị Minh gắt gao nhìn chằm chằm cổ Tiểu Lâm, cùng với làn da ướt đẫm dính sát vào đồng phục áo sơ mi, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, âm thanh ừng ực kia so với Lâm Vãn còn lớn hơn.
Lâm Vãn không nghỉ xả hơi mà mở liên tiếp ba bình, làm cho Nhị Minh mừng rỡ, mặt mày hớn hở, xem ra hôm nay có thịt tươi nhắm rượu rồi đây.
Mắt thấy thịt đã muốn ngon miệng, Nhị Minh phất phất tay, đem nhân viên phục vụ đang chờ đuổi ra ghế lô sau, háo sắc đem Lẫm Vãn hướng lồng ngực mình ôm lại.
Rượu Lâm Vãn rót đều xuống cổ họng, khi Nhị Minh ôm cậu vào trong ngực, cậu không có phản kháng mà thuận theo ngã vào. Nhị Minh cũng không khách khí, đưa bàn tay thô vào đũng quần Lâm Vãn, ra sức vuốt ve.
Tiểu Mặt Dưa nào chịu được chuyện này? Mắt càng mở càng lớn, cuối cùng ọe một tiếng, đem toàn bộ rượu cùng 5 đồng thịt thăn ăn trước cổng trường tặng cho quần của Nhị Minh ca ca.
Cái mùi đó có hơi…, cho dù là bệnh nhân viêm mũi cũng có thể bị hun cho một phát mà té ngã.
Nhị Minh lúc ấy rú lên quái dị, nước trên người theo li quần chảy xuống.
-Đệt! Mày chờ đó! Ông mày hôm nay không thể không giết mày!
Nhị Minh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài,chắc là đi đổi quần.
Lâm Vãn có gắng mở mắt, nhổ 1 cây tăm ở mâm đựng trái cây trên bàn trà, dùng đầu nhọn ra sức đâm vào kẽ móng tay. Dựa vào đau đớn để đổi lấy thanh tỉnh, xiêu vẹo rời khỏi ghế lô đi ra cửa.
Quán bar hết sức tối tăm, Lâm Vãn lảo đảo một đường, thế mà chẳng hiểu vì sao đẩy ra cửa sau quán bar.
Lúc này có người từ bên ngoài cũng kéo cửa muốn vào. Hai người suýt chút nữa là đâm vào nhau, Lâm Vãn sợ tới mức giật mình.
Người nọ cũng sửng sốt:
-Lâm Vãn? Mày sao lại chạy tới đây?
Tiểu Lâm nương theo ánh sáng ngoài cửa nhìn kỹ, thì ra là ba của Tần Phong – chú Tần. Bởi vì Lâm Vãn từng không lễ phép dùng khoan sắt đối đãi cái mông của chú Tần, cho nên về sau thấy chú Tần giống như chuột gặp mèo.
Khi hai người đúng cùng một chỗ, ba Tần nhận ra đứa nhỏ người đầy mùi rượu này chính là bạn của con trai.
Phía sau hành lang dài vang lên tiếng ồn ào của Nhị Minh đang phát hỏa:
-Thằng nhãi con chạy đi đâu? Nhanh lăn ra đây cho tao!
Lâm Vãn đã muốn liều mạng, nắm chặt tay ông Tần nói:
-Chú Tần, cứu cháu, Nhị Minh bắt cháu bồi hắn uống rượu.
Ba Tần nháy mắt nhanh nhẹn đem Lâm Vãn kéo đến thùng rác đặt sau cửa quán bar, xách cậu trốn vào, nhỏ giọng nói:
-Kiên nhẫn một chút, đừng lên tiếng.
Chờ khi Nhị Minh đi ra, ba Tần giả bộ như vừa muốn bước vào cửa, thiếu chút nữa dẫm lên chân Nhị Minh.
-Tao đệt! Dẫm vào ….Lão Tần? Lão chạy đến đây làm gì?
Lâm Vãn ngồi xổm trong đống rác không dám thở, đầu óc lại xẹt qua nghĩ ngợi vì cớ gì chú Tần lại cùng lưu manh này quen biết.
-Tiểu lão bản, cậu quên à? Không phải cậu bảo tôi đem cái xe sửa xong lại đây sao?
Lâm Vãn bừng tỉnh đại ngộ, thì ra chỗ xưởng ông Tần sửa xe vừa vặn là sản nghiệp của anh em Vương thị, cái này cũng giải thích vì sao Tần Phong ở trước mặt Nhị Minh nén giận.
-À, xe sửa xong rồi? Đúng rồi, ông vừa nãy có nhìn thấy có người từ lối này đi ra không?
-Người? À, vừa nãy có thấy thằng nhóc trắng trẻo chạy tới ngõ nhỏ rồi.
-Đệt! Chân mẹ nó còn chạy được nhanh đấy, đi, cùng tao đuổi theo!
Nói xong dốc sức bàn chân hướng ngõ nhỏ lao tới.
Ông Tần xem tiểu sài lang đang phát hỏa chạy không còn bóng dáng mới đem Lâm Vãn từ trong đống rác kéo ra.
-Đứa nhỏ này thực không bớt lo mà, sao lại cùng tên diêm vương kia quậy cùng một chỗ thế này?
Lâm Vãn bị mùi rác hun đến mơ hồ, hỏi cũng không nói.
Ông Tần nhìn khóa quần Tiểu Lâm bị kéo lộ ra quần cộc, lại nhìn áo sơ mi lộn xộn, phỏng chừng ông Tần cũng biết Nhị Minh đồng chí khác hẳn đàn ông bình thường, thuận miệng buông câu than thở:
-Thật mẹ nó ăn no rửng mỡ, chơi cái gì không tốt, nhất định chơi hậu môn thối của đàn ông.
Nói xong kéo Lâm Vãn đi xa ngõ nhỏ.
Dân lao động tục tằn không chiếu cố đến đứa nhỏ mảnh khảnh, đầu Lâm Vãn mơ hồ không chú ý đến khóa quần rộng mở.
Cũng không chờ cậu đem đầu óc thanh tỉnh, mới vừa đi ra ngõ nhỏ liền đụng đầu Nhị Minh đang chạy.
Nguyên lai Nhị Minh chạy được một nửa bỗng nghĩ chạy như vậy thật ngốc. Vì thế dẫn đám người chạy về, chuẩn bị lấy xe đuổi theo, không ngờ bắt được tại trận!
-Tốt, lão già kia xem tao như khỉ mà đùa giỡn! Đem hắn vào ngõ vắng đánh chết!
Tục ngữ nói “ hổ tử vô khuyển phụ” , ông Tần cũng không phải đèn cạn dầu, mở xe lấy côn vung mạnh.
Đám giúp tiểu bại hoại kia không chuẩn bị, bị chiêu này dọa lui, nhân cơ hội này, ông Tần đẩy Lâm Vãn hét:
-Chạy mau!
Lâm Vãn theo phản xạ liều mạng chạy ra ngoài, đem một tên đang phát hỏa bỏ ra sau đầu.
Chờ lúc chạy qua hai con phố, cả người tỏa nhiệt, cậu mới phản ứng lại, tên đang phát hỏa kia không đuổi tới đây, chú Tần sẽ như thế nào? Lâm Vãn nhất thời ảo não đứng lên, gắng sức chạy trở về.
Khi chạy được một nửa, đi ngang qua buồng điện thoại, nhanh trí gọi 110, bởi vì phân cục cách quán bar không xa, cảnh lực xuất động coi như nhanh chóng.
Lúc Lâm Vãn chạy đến cửa sau quán bar, có mấy người cảnh sát đang thẩm vấn nhân viên trong quán , nhưng ngoài cửa ngoại trừ dấu vết đánh nhau, căn bản không tìm thấy bóng dáng chú Tần cùng Nhị Minh.
Lâm Vãn lại hướng nhà Tần Phong chạy tới, nhưng trên ván cửa chình ình một cái khóa sắt to đùng làm tâm cậu như có vô vàn vết nứt.
Đang lúc cậu đang hết sức hoang mang lo sợ, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang kẽo kẹt. Thì ra là Tần Phong lêu lổng trở về.
-Lâm Vãn? Sao cậu chạy tới đây?
Tần Phong thần tình nghi hoặc hỏi.
Sau khi Lâm Vãn run run môi đem sự việc kể ra, ánh mắt Tần Phong càng trừng càng lớn, xoay người liền lao xuống thang lầu, mở khóa xe đạp chuẩn bị lên xe, Lâm Vãn theo sát cũng nhảy theo lên.
Xe chạy một đường thực nhanh như bay, xây xích kêu ào ào. Lâm vãn nắm chặt tà áo Tần Phong trong đầu không ngừng tưởng tượng chuyện sẽ phát sinh.
Khi tới xưởng sửa xe, một màn trước mắt khiến Lâm Vãn choáng váng, Tần Phong như một con sói tru dài lên một tiếng.
Chỉ thấy cửa lớn xưởng sửa xe nửa mở, nương theo ánh đèn trước sân, bên trong khe cửa có một đôi chân trụi lủi, treo giữa không trung lung lay qua lại.
Lâm Vãn chỉ cảm thấy thiên huyền địa chuyển, người bị treo thời gian dài như vậy, phỏng chừng sớm rét run!
Chờ hai người lủi xe vào phòng, Tần Phong kêu càng lợi hại hơn, mà Lâm Vãn thì thở phào một cái.
Thì ra chú Tần bị người ta dùng dây thừng cột vào trên xà nhà, trên tay nắm nút thắt thòng lọng, buông lỏng tay liền giãy mở ra. Chính là giày tất của ông đều bị lấy hết, phía dưới mặt đất lại phủ đầy mảnh chai bia vỡ cùng đinh mũ. Từ nơi cao như vậy rơi xuống, hai chân nhất định bị châm thành chân báo gấm.
Chiêu này thật mẹ nó rất thiếu đạo đức. Người cho dù giãy thoát cánh tay cũng không dám xuống dưới, cố gắng ở đây kéo dài sinh mệnh.
Lâm Vãn kéo qua cái nệm dày dùng để sửa xe, Tần Phong gấp đỏ con mắt đi lên giúp ba hắn. Chờ khi Tần Phong dẫm lên ghế đem chú Tần kéo xuống, ông kêu đến độ không giống người.
-Ta đệt! Mọi người trong xưởng xe mẹ nó nằm ngay đơ ! Người lớn như vậy bị treo sẽ không ai quản?
-Đừng …Đừng gào nữa, mấy người đó sớm con mẹ nó trốn thật xa! Ai dám trêu chọc tên nham hiểm kia!
Đứa con hiếu thuận không xoa cánh tay ba hắn, trong phòng chật tìm vũ khí giết người, tư thế kia nhất định muốn cho Nhị Minh hái mật đắng.
Ba hắn nóng nảy:
-Con nghé mày muốn làm gì! Nhanh chạy về cho tao!
Tần Phong đem lời ba hắn nói như gió thoảng bên tai, chọn mang theo búa, định đi đđoạt mạng. Lâm Vãn tóm lấy cổ tay hắn kéo về, vừa kéo vừa nói:
-Chúng ta báo cảnh sát! Dùng pháp luật trừng trị hắn!
Tần Phong thật muốn trở lại cho cậu một búa, nhìn xem trong đầu tiểu ngốc có phải hay không chính là đầy đất ruộng, nếu pháp luật có thể quản được nhà lão Vương, hai quy tôn tử kia chắc là đều bị bắn đi bắn lại mười lần, còn cần đến chính mình sao?
Vung cánh tay, con gà con đã bị Tần Phong quăng đi hóng mát.
Ba Tần vừa thấy Tần Phong mặc kệ, nóng nảy giãy dụa trên thảm đứng lên, chân trần dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ, khiến ông đau đến mức kêu to.
Tần Phong nhìn lại, vội vàng chạy về, tiến đến ôm lấy ba hắn.
-Ba! Ba làm cái gì vây?
Nhìn bàn chân ba mình máu chảy đầm đìa, trong mắt Tần Phong giăng kín tơ máu.
-Mày là thằng đần! A! Mày là thay tao báo thù sao? Muốn cho tao phải chăm con trước lúc chết? Ba không có năng lực, khiến người ta khi dễ là xứng đáng, nhưng con là con trai ba, tao thà nuốt mảnh thủy tinh chết cũng không thể nhìn mày làm việc ngu xuẩn!
Nói xong, chú Tần cầm một nắm thủy tinh đưa đến trước miệng. Tần Phong nghẹn ngào lôi kéo tay ba hắn, đoạt lấy thủy tinh ra nói :
-Ba, ba đừng náo loạn, con không đi còn không được sao!
Tuy rằng trước kia bị gian nan cuộc sống ép khom lưng, nhưng cảm giác bất lực khi bị mấy thằng nhãi con tùy ý nhục nhã vẫn làm cho người đàn ông lưng hùm vai gấu lệ rơi đầy mặt.
Hắn chỉ có thể ôm đứa con gào khóc, vừa khóc vừa nói:
-Mẹ nó cái này tính là gì? Ông đây coi như luyện vòng treo, ngày nào đó thì thành vận động viên! Đi, chuẩn bị cho ba rượu ngon, uống rồi cái gì nên quên liền quên…
Điều đứa con làm chính là ôm sát ba hắn, mặc cho lòng bàn tay thủy tinh khảm thật sau vào máu thịt.
Lâm Vãn đứng ngốc ở một bên, trong tay Tần Phong một mạt đỏ tươi, đâm vào tim cậu ẩn ẩn đau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận