Ngày thứ hai, Lâm Vãn thức dậy vô cùng sớm. Bặm môi trốn trong nhà vệ sinh giặt hai cái quần lót. Tần Phong nằm trong ổ chăn cầm sách ảnh hô: “ Cậu còn thịt bò khô không? Cho tôi một túi!”
“ Trong ngăn bàn á, tự lấy đi.”
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bật mở, thật không may bước vào chính là mẹ Lâm Vãn.
Tiểu Tần đang từ trong chăn bước ra, vểnh môi cởi truồng tay mở ngăn kéo. Hai cái mông trơn nhẵn đầy đặn hiện ra bừng bừng sức sống.
Mẹ Lâm không kịp đề phòng, bị thiếu niên thanh xuân sát tới, không khỏi mở to mắt nhìn, “ A” một tiếng. Bạn học Tần vội vàng kéo chăn che mông nhưng sách ảnh trong tay lại bay ra ngoài, rơi ngay vào dưới chân mẹ Lâm.
Xem như mẹ Lâm có mắt phúc, bà vừa vặn xem được một tờ tinh hoa, một cô gái nửa thân trần mở rộng bắp đùi, vẻ mặt đói khát quyến rũ.
Mẹ Lâm co rút thở mạnh một hơi, sau đó đóng cửa, đi xuống lầu.
Chờ hai đứa trẻ nơp nớp lo sợ một lúc lâu, mẹ Lâm dường như không có việc gì, kêu hai người ăn sáng. Tiểu Tần cũng không đem mình thành người ngoài, lang thôn hổ yết, khiến cho đầy mặt đều là nước tương.
Mẹ Lâm không mặn không nhạt hỏi : “ Tần Phong, bình thường ai quản cháu học tập vậy ?”
Tần Phong chùi chùi miệng nói: “ Không ai cả! Ba cháu quá bận, không có thời gian!”
“ À…Vậy mẹ cháu đâu? Cũng không dạy cháu ?”
Lâm Vãn len lén kéo ống tay áo mẹ, đáng tiếc là đã bị bỏ qua rồi.
“ Ba mẹ cháu ly hôn.” Tần Phong không ăn nữa. Cúi đầu nghiêm mặt, cầm bánh mì trong tay ném vào bàn.
“ Tần Phong à, nếu không ai dạy dỗ cháu, vậy nghe dì nói một chút, cháu cũng đùng không thích nghe, nhũng thứ sách chẳng ra gì ít xem đi, nếu như bản thân xem thôi thì cũng được, nhưng nếu cháu vẫn cho người khác xem, ảnh hưởng đến trí não cùng học tập của người ta không nói, nhưng làm cha mẹ họ nhọc tâm lo nghĩ lắm a…”
Tần Phong vọt đứng lên, hướng về phía Lâm Vãn nói: “ Tôi đi!” liền ném túi sách ra cửa bỏ đi.
Lâm Vãn biết Tần Phong xấu tính, vẻ mặt vô cùng chua xót, ghét nhất người khác khinh thường mình. Cậu muốn đuổi theo Tần Phong xin lỗi nhưng mẹ Lâm kéo lại, nghiêm khắc nói: “ Sau này không được cùng thằng bé đó thân cận quá! Bằng không thì con vẫn là nên trường tư trung học đi!”
Về vấn đề học trung học cơ sở, mọi người trong nhà đã từng họp dân chủ, mẹ Lâm khăng khăng muốn cho Tiểu Lâm đi học Trường tư trung học có điều kiện tốt nhất. Nhưng mà ba Lâm trái lại thì tán thành con trai tiếp tục học trường công lập, theo nhân dân hòa mình thành một khối thống nhất nha!
Sau cùng Lâm Vãn khóc đỏ con mắt, mới có thể tiếp tục học trung học công lập.
Kết quả thành công thực không thể đổi.Nếu mẹ Lâm không chấp nhận vị bằng hữu này, Lâm Vãn phải cẩn thận gấp đôi.
Bất quá kế hoạch ngày nghỉ cậu đã sắp xếp kín lịch, trước ngày khai giảng phải hoàn thành một nửa chương trình học. Mà Tần Phong cũng không biết bận rộn cái gì, cả ngày không thấy bóng người, cho nên kì nghỉ rất buồn chán. Hai người không có thời gian bên nhau.
Thật vất vả tới khai giảng, Lâm Vãn thức dậy sớm, đem quần lót Tần Phong để quên cẩn thận bỏ vào túi nilon, cho vào trong cặp sách. Suy nghĩ một chút, lại lấy trái cây, kẹo sô cô la mà cô mang từ Nhật Bản về nhét vào túi sách.
Khi tới trường học, cậu không vội báo danh mà đứng ở cổng trường đợi Tần Phong. Đợi cả buổi, cuối cùng nhìn thấy Tần Phong đứng trên một cái xe đạp cùng mấy tiểu tử gào thét. Nhưng đằng sau đầu Tần Phong lộ ra một nhúm tóc nhuộm vàng.
Khi đến trước mặt Lâm Vãn, Tần Phong hất hàm: “ Đã lâu không gặp nha!”
Lâm Vãn biết Tần Phong còn giận mình, đang thấp thỏm định mở miệng xin lỗi, phía sau thấp thoáng bóng người, đến gần mới phát hiện đó là một cô gái ăn mặc quái dị.
“ Đây là ai vậy? Rất đẹp trai nha, ha haha!”
Tần Phong trừng hai mắt: “ Hắn đẹp trai, cô theo hắn đi.”
“ Anh nói bậy cái gì hả! Đáng ghét!” cô gái miệng thì nói vậy, nhưng tay lại gắt gao ôm chặt cánh tay Tần Phong.
“ Giới thiệu với cậu, đây là vợ tôi Vương Oánh Oánh.”
Xem ra Tần Phong nghỉ hè gặt hái khá nha. Bạn gái nhỏ trước mặt, trên tai xỏ ba lỗ đeo khuyên, Lâm Vãn nhìn con mắt phát đau.
Một tiếng “ vợ”, Khuôn mặt Lâm Vãn đỏ chót: “ Cậu…cô …Các người yêu sớm quá.”
Vừa dứt lời, một đám người cười to.
Có người giễu cợt: “ Tần lão đại, tên dưa ngốc này là ai?”
Tần Phong hung hăng trừng người nọ một cái. Dưa ngốc mặc dù cũng ngốc, nhưng không phải ai cũng có thể gọi!
Trong bụng tuy rằng ngĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại lạnh nhạt nói với Lâm Vãn : “ Tôi không giống cậu, không ai quản tôi yêu sớm, cậu về sau ít theo tôi qua lại, đỡ bị tôi làm xấu đi!”
Nói xong bỏ qua con mắt đỏ hoe của Lâm Vãn, một đám người lại tiếp tục trên đường gào to cưỡi xe đạp thẳng tiến vào trường.
Trong mũi Lâm Vãn ê ẩm cùng ngứa ngáy loạn cào cào. Mắt thấy người ta gọi “ chồng”, “vợ” đi xa, cậu lấy từ trong túi sách đồ lót được giặt sạch sẽ ném xuống đất, hung hăng giẫm thêm mấy giẫm.
Vừa mới tiến vào cửa, mấy học sinh đều hướng Lâm Vãn chỉ trỏ.
Bạn nhỏ cũng hiểu rõ phải chậm rãi thích ứng với muôn màu muôn vẻ cuộc sống học sinh trung học, tại cổng trường chơi đùa dẫm lên đồ lót, cũng chỉ là một học sinh tiểu học mới chuyển cấp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận