Tần Phong thoải mái, xoay người qua một bên, đẩy đẩy Lâm Vãn:
-Cậu đi lấy khăn mặt lại đây, lau đi!
Lâm Vãn mặt chôn trong gối đầu vẫn không nhúc nhích, Tần Phong lại đẩy vài cái. Vừa rồi bị cao trào chiếm lĩnh , đại não bây giờ cũng chầm chậm tỉnh táo lại.
Tuy rằng vừa rồi là “ đấu kiếm” đơn thuần nhưng thật sự đã vượt qua chừng mực của bạn bè bình thường. Tần Phong bây giờ mới cảm giác có điểm xấu hổ, Lâm Vãn không chịu ngẩng đầu, lúc này càng thêm khốn quẫn.
Mẹ nó, vừa rồi mình đúng là “tinh trùng xông não” , nay Mặt Dưa không chịu đứng lên, không phải là giận chứ? Trong không khí mùi vị giống đực gay mũi, quả thực là giấu đầu hở đuôi.
Nghĩ nghĩ, Tần Phong lấy khăn mặt đầu giường, nhấc chăn lên chuẩn bị lau chùi mông tròn cho Mặt Dưa.
Khăn mặt vừa mới chạm lên, Lâm Vãn vội vàng đoạt lấy, cúi đầu luống cuống tay chân mà lau.
Nương theo ánh trăng có thể nhìn ra bên tai Lâm Vãn đều hồng. Thì ra là thẹn thùng, Tần Phong nhẹ nhàng thở ra.
-Nhìn cậu như vậy, thực giống mông khỉ! Nam nhân với nhau giúp đỡ là bình thường, cậu khác đại cô nương khai bao a! Tôi không phải chịu trách nhiệm đi?
Lúc nói câu cuối cùng, lá gan Tần Phong run rẩy, nghĩ muốn tát miệng mình. Mẹ nó, nếu cậu dám trách móc, mình tuyệt đối đánh chết hắn!
Lâm Vãn ngẩng đầu lên, rì rì nói:
-Không cần cậu chịu trách nhiệm, tôi nguyện ý…
Tần Phong bị những lời này làm sặc, nghẹn nửa ngày chỉ nói được một chữ:
-Đệt!
Tối đó trở thành quá khứ, Tần Phong bị trở lại trại quản giáo như cũ, tiếp tục cuộc sống trong tù.
Ngược với Lâm Vãn lo lắng, Tần Phong cho rằng phải ngồi chồm hổm trong tù là một khảo nghiệm của đường đời.
Tựa như bồi dưỡng đại học, lúc sau đi ra, liền giống được mạ vàng sáng chói . Cho nên thân bị giam hãm trong nhà tù đại biểu cho tương lai sau này rất tốt đẹp. Tần lão đại vẫn thực hài lòng.
Nhưng trong thời gian bồi dưỡng tiểu tử vẫn có chuyện lo lắng:
-Ba tôi, nhờ cậu chiếu cố nhiều một chút, tôi sợ ngày nào đó ổng uống say, nhà bị đốt cũng không biết.
Lâm Vãn hiện tại sợ nhất người khác nhắc đến nhà cửa, nghe Tần Phong nói xong lời này, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Vãn đứng ở cửa bệnh viện nhìn Tần Phong trên xe cảnh sát, cái mũi bắt đầu chua xót. Trong lòng tính toán phải làm sao mới có thể cứuTần Phong từ trại giam ra.
Đã rõ tính tình người này, đến chỗ nào cũng khiến gà bay chó sủa, tuyệt đối là Hỗn Thế Ma Vương. Lần này chỉ là vết thương nhẹ có thể nằm viên, vậy còn lần sau? Trong trại quản giáo có mấy người là thiện nhân đây?
Nhưng trong nhà đã xác định không hỗ trợ, trong tay mình lại không có tiền lót đường, phải làm sao bây giờ?
Màn đêm dần buông, Lâm Vãn trên đường trở về, đi qua khu phố phồn hoa quán bar san sát, bỗng nhiên ngừng bước.
Cậu thấy bảng hiệu V3 lóe sáng.
Lần này Lâm Vãn chủ động đi vào, Trong quán bar người người chuyển động. không ít khách rượu tò mò đánh giá thiếu niên mi thanh mục tú này.
Lâm Vãn không để ý đến ánh mắt khác thường của người khác. Chú ý của cậu tập trung trên người thanh niên tóc dài đang uống rượu trên quầy bar.
Kiểu tóc khác người như vậy đích thực chính là Nhị Minh, tiểu tử uống rượu cũng không thành thật , tay ôm một tiểu thanh niên mặc quần da ngắn, thỉnh thoảng sờ sờ vào nơi căng phồng giữa đũng quần của đối phương.
Lúc Lâm Vãn đi qua, đồng chí Nhị Minh bị dọa cho hoảng sợ.
-Sao cậu lại tới đây?
Ngữ khí Nhị Minh thực ác liệt.
Không phải do nhan sắc Lâm Vãn kém đi, không có lực hấp dẫn. Chủ yếu từ khi quen biết Lâm công tử , Vương gia Nhị công tử hô phong hoán vũ thực xui xẻo.
Đầu tiên là vào cục cảnh sát, hơn mười ngày ăn cơm tạm giam, sau đó kiếm được thú vui nhìn người đánh nhau thế mà còn bị sao chổi quét qua, xe bị hủy không nói, còn bị ca ca chỉnh cho một trận tơi bời.
Chẳng nhẽ bát tự vị Lâm công tử này thực nặng, gặp thần khắc thần, gặp quỷ khắc quỷ?
-Tôi tới tìm anh!
Nhị Minh nhướng cao mày, đẩy tiểu nam quần da ngắn qua một bên. Tuy rằng đứa nhỏ lẫn trong hắc đạo, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, thường xuyên ảo tưởng yêu đương, tự cảm thấy mình là một người đàn ông mạnh mẽ cực “cool”, ngọc thụ lâm phong.
Họ Lâm kia chắc là bên ngoài thì mạnh miệng, thực tế là yêu thầm không dám nói?
Có điều dựa vào ghế lô, ngọc thụ lâm phong Nhị Minh ca hung hăng buồn bực một chút.
Thì ra Lâm Vãn tìm hắn là muốn hùn hạp buôn bán a.
-Buôn bán? Người muốn bán cái gì hả người?
Mẹ nó, hại ông đây hưng phấn nửa ngày. Hắn là một thằng nhãi học sinh trung học gà con mù quậy loạn cái gì trời?
Ngay cả mình thanh niên anh tuấn cũng dựa vào đại ca cho tiền sinh hoạt hàng ngày, Lâm Vãn có thể có suy nghĩ quái dị đến trình độ này?
Chẳng lẽ hắn muốn mở một quán ăn linh tinh ? Hơn nữa con mắt nào của hắn cho thấy mình có thể góp vốn? Bất quá nếu bạn học Lâm trong lời nói thức thời, nhìn hắn da non thịt mềm, năm sáu ngàn không thành vấn đề, không ngại đòi tiền đại ca đâu?
Đang lúc Nhị Minh suy nghĩ hết sức miên man, Lâm Vãn nói tiếp:
-Tôi không bán cái gì cả, tôi nghĩ cùng anh kinh doanh “ cò mồi”.
Ba Lâm Vãn làm việc trong lĩnh vực dự phòng kinh tế. Tiểu Mặt Dưa từ nhỏ đến lớn liền được kinh tế chính trị hun đúc. Ngay lúc đó vật tư quốc nội không phát triển, thị trường mua bán không cân bằng.
Cái gọi là “cò mồi”, chính là làm trung gian cho buôn bán hai bên. Một mua một bán lợi nhuận chênh lệch kha khá, nếu biết cách ăn nói, thật sự là kinh doanh không vốn bốn lời.
Xem Lâm vãn nói có đầu có đuôi có cơ sở rõ ràng, Nhị Minh đảo con mắt suy nghĩ:
-Vậy trong tay cậu có hạng mục gì a?
-Thép thải.
Không phải suy nghĩ của Lâm Vãn kì lạ, ba có một vị bằng hữu là người luyện thép, mấy hôm trước có thảo luận cùng ba muốn tìm người bán thép thải trong nhà máy.
Tìm đến Nhị Minh cũng không phải vì tiểu tử này có năng lực gì, nhưng có thể cáo mượn oai hùm, hơn nữa nhà Vương lão đại giao thiệp rộng, không lo không tìm thấy người mua, mà quan trọng nhất là, nhà họ Vương ở phương tiện vận chuyển rất có lợi. Chỉ cần có thể thuyết phục Nhị Minh, lợi nhuận cuồn cuộn có chắn cũng không ngăn được.
-Cho dù mọi điều cậu nói đều là sự thật, tôi dựa vào cái gì mà hợp tác với câu a?
-Tôi nghĩ anh sẽ không chán ghét kiếm tiền tiêu vặt ? Hơn nữa anh không muốn cho đại ca anh nhìn với cặp mắt khác xưa?
Ngày đó ở bệnh viện, Vương đại ca mang theo lỗ tai Nhị Minh nhận lỗi làm Lâm Vãn ấn tượng sâu sắc.
Cắn người thì như chó điên, trước mặt anh hắn thì như cọp giấy.
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Vãn ôn hòa nhưng kiên định, Nhị Minh hồ hồ đồ đồ gật đầu.
Hôm nay sau khi về đến nhà, Lâm Vãn trộm lẻn vào thư phòng của ba, ở trong nửa ngày mới chui ra. Ghi chép dày đặc họ tên, số điện thoại. Khi đi ra, trên đầu Lâm Vãn đầy mồ hôi lạnh. Ba thường xuyên nói mẹ không được lợi dụng chức vị để mưu lợi cá nhân.
Ngày trước bằng hữu khẩn cầu ba, đều bị lời nói nhẹ nhàng từ chối. Chính mình làm “ cò mồi” , chuyện này nếu để ba biết, kiếp nạn này chỉ có thể bỏ trốn. Nếu không cần tiền gấp, Lâm Vãn tuyệt đối không dám nghĩ đến.
Bởi Lâm Vãn chỉ là một tiểu tử, ra mặt bất tiện, nên Nhị Minh tìm thư kí đại ca lộ diện. Vương lão đại mặc kệ là người như thế nào, ở trong xã hội cũng chính là một thương nhân tiếng tăm lừng lẫy. Vậy nên một đường giật dây bắc cầu xuống dưới cũng rất thuận lợi.
Lợi nhuận thương vụ đầu tiên chuyển xuống, Lâm Vãn cùng Nhị Minh nhìn thấy chi phiếu đều trợn tròn hai mắt!
Mười vạn đồng! Thật hay giả?
-Mẹ nó, tiền dễ kiếm như vậy? Xem ra ông đây cũng là kỳ tài kinh doanh nha!
Nhị Minh đắc chí, Lâm Vãn thì nghĩ – Tần Phong được cứu rồì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận