Thật ra, vai trò của Tần Phong trong chuyện này vừa nhỏ lại vừa lớn. Lúc trước bị đám người lão Trịnh bám không tha, Vương lão đại thuận tay dùng Tần Phong chắn đạn.
Thời gian trôi qua, con người hiển nhiên phải thay đổi, không có ai có thể ngu ngốc cố chấp mãi.
Lâm Vãn lần này đã có kinh nghiệm. Sau khi mời thư kí đại diện của Vương lão đại một bữa tiệc hải sản tươi ngon, bồi thêm 2 vạn nguyên thì chuyện giảm 1 năm rưỡi thời gian thụ án cho Tần Phong trở nên suôn sẻ.
Mấy tháng còn lại này dường như còn dày vò đau khổ hơn. Trong thời gian này, Tần Phong còn được phóng thích thêm 2 lần. Lần này không phải do bị đánh vào viện nữa mà do nhờ được người xin cho chút đãi ngộ đặc biệt.
Trong những người đi thăm tù, dĩ nhiên không thể thiếu tế bì nộn nhục* Lâm Vãn
*(tế bì nộn nhục: da dẻ mịn màn. Ý mượn hình ành bàn tay mịn màn để chỉ người chưa trải qua trui rèn, chịu khổ, không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm nặng nhọc)
Tần Phong cũng không hỏi Lâm Vãn làm thế nào mà giảm được thời gian thụ án. Ở trong mắt hắn, chuyện con cái cán bộ cao cấp có khả năng xoay chuyển, chạy chọt là đương nhiên dễ hiểu. Hơn nữa, với quan hệ bọn họ thì Lâm Vãn cần gì phải giả dối khách sáo với hắn chứ.
Ở trong tù lâu ngày, heo đực cũng có thể so với Điêu Thuyền. Tần Phong đầu tiên là xem Lâm Vãn như chân giò ngũ vị hương trong tay mà chảy nước miếng một hồi. Đợi đến khi chân giò đã vào miệng, trời cũng đã sẩm tối, Tần Phong muốn đem Lâm Vãn ấn vào ổ chăn.
Việc này giống với gặm chân giò đều rất dễ dàng . Mặt Dưa cũng rất phối hợp, cởi sạch trơn chui vào trong chăn.
Khi Tần Phong chậm chạp đi tới, Lâm Vãn đã không chờ nổi nữa, liền hôn tới. Nhưng do hấp tấp không cẩn thận nên cắn trúng đầu lưỡi Tần Phong
Tần Phong xấu xa, nghiêm mặt ra sức nhéo bên dưới của Mặt Dưa:
“Giữa hai ta là ai để cho ai thỏa mãn ai nhỉ?! Cậu hãy thành thật chút, tôi tới đây ! «
Nói xong liền đè Lâm Vãn, bắt đầu giở trò.
Lúc hai người không đứng đắn dính lấy nhau, Lâm Vãn phát hiện trên người Tần Phong có thêm mấy vết sẹo siết. Nhất là ở trước ngực có hai vết sẹo ngoằn ngoèo như giun, lồi ra đập vào mắt người khác.
Lâm Vãn nhịn không được, vươn lưỡi khẽ liếm vết sẹo ừng đỏ. Tần Phong không phòng bị, cả người chấn động, thứ trong lòng bàn tay vừa mới cương lên, thiếu chút nữa xuất ra. Hắn bắt lại cái đầu đang ngọ nguậy trước ngực mình, đôi mắt nhắm lại, hơi thở có chút hồn hển
Lâm Vãn ôm chặt cổ Tần Phong , cảm nhận nhiệt độ đốt người giữa hai chân. Qua không bao lâu, giữa đùi cả hai đều dính ướt một mảng.
Tần Phong cả người thoải mái xong, rảnh rỗi bắt đầu trêu chọc Lâm Vãn. Hắn bắt lấy khuôn mặt non mềm của cậu, nói :
» Mới có hai vết sẹo mà đã khiến cậu khóc ra thế này sao? Người nhà công chức lớn thì phải kiên cường lên chứ ! May mà người vào tù là tôi, chứ nếu cậu mà vào chắc bị người ta hành đến tàn phế mất ! «
« Thiệt là quá không ồn ! Tôi sẽ nhờ người ờ bên trong chăm sóc cậu một chút. Quan trọng nhất, cậu nhớ tuyệt đối không được ẩu đả với bọn khốn khiếp trong nhà giam kia đâu đấy »
Tần Phong không có cách nào nói cho cậu nhóc này biết, hắn hiện tại đã là kè thiếu quản, khốn khiếp nhất trong nhà giam. Đáp lại một Lâm Vãn còn hơi mang tính trẻ con, hắn cũng chỉ cười một cái, sau đó liền hung hăng véo Lâm Vãn , nói « Cậu làm như tôi đang đi nhà trẻ chắc ? Nếu có kẻ dám bắt nạt tôi thì đó là kẻ chán sống rồi nên mới không sợ tôi giết chết hắn ! »
Hắn luôn cho rằng bản thân mình trước nay chưa bao giờ cần người khác bảo vệ, nắm đấm trong tay mới là đạo lí. Làm gì có chuyện bị người ta đánh liền mẹ nó, chạy đi khắp nơi kêu la chứ ! Tự mình tìm một nơi vắng vẻ, tôi luyện xương cốt cho rắn chắc, răng nhọn ra. Người ta đánh mi một quyền, mi phài đạp lại người ta mười cước, người ta lấy mi một giọt máu, mi phải lấy lại người ta một miếng thịt.
Sau chuyện hắn dùng chiếc bàn chài đánh răng đã được mài nhọn, đâm vào đùi một tên cướp trẻ tuổi ngang tàng, chuyên bắt nạt người khác. Những kẻ bắt nạt hắn hồi hắn mới vào, bây giờ nhìn thấy hắn thì cứ như chuột thấy mèo. Hắn nhiễm nhiên trở thành đại ca của nhà giam. Ở đấy lại chủ trương ‘sức mạnh là trên hết’, dùng bạo lực giải quyết vấn đề nên kể ra thì Tần Phong thực sự có phần tự đắc. Vì thế nên khi nghĩ tới chuyện sau khi ra tù, không thể lớn tiếng quát tháo ra lệnh như trước, tự nhiên lại thấy có chút mất mát. Bất quá cũng không quan trọng, Tần Phong hắn cần gì phải luồn cúi, kính cẩn ai chứ, hắn cho rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ tạo lại được một ‘giang sơn’ của riêng mình.
Lâm Vãn nhìn thiếu niên trước mặt, lo âu trong lòng ngày càng lớn. Tần Phong bây giờ càng lúc càng lộ ra khí thế tàn bạo của mình. Cậu phải làm sao mới có thể khiến hắn quay lại con đường đúng đắn đây ?
Cậu chớp mắt một cái, hỏi hắn : « Cậu dự định làm gì sau khi ra khỏi đây ? »
Tần Phong không hề suy nghĩ, nói : « Quay về công ty đi làm a ! Vương đại ca lúc trước đã nói, chờ tôi ra liền đem việc vận chuyển hành khách trong tỉnh thành giao cho tôi xử lí. Tôi nghĩ rồi, làm trong vòng ba năm là có thể cho ba tôi ở một căn nhà lớn, đến lúc đó, ông đây có nhà có xe, mẹ nó liền có thể hiên ngang ra đường.
Lâm Vãn vốn muốn đem đầu chui vào trong chăn. Chẵng qua nghĩ trong tay mình cũng có thể coi là có tiền, cùng Nhị Minh chia 5 vạn, sau chia chác còn lại không tới 3 vạn, mua một căn nhà bình thường thì không thành vấn đề. Cho nên cậu nổi dũng khí, nói nhỏ như tiếng muỗi, nhận sai chuyện căn nhà với Tần Phong
Tần Phong nghe vào tai xong, hồi lâu mới hiểu được.Thì ra lần trước mình bị người ta, bà nó chém thành bộ dạng như vậy, đã nhập viện còn tốn 3 vạn. Lại vừa muốn ông đây quay về ngồi không, thì ra là bán nhà ông, thực sự tức giận không có chỗ phát. Chân vừa nhấc lên liền không chút khách khí hướng tới Mặt Dưa
Lâm Vãn mông trần nặng nề té trên mặt đất, cắn răng chịu đau, đứng lên, ủy khuất trừng Tần Phong : « Câu làm cái gì vậy ?! Nghe tôi nói hết đã, tôi có tiền, ngày mai tôi sẽ đi mua nhà…. »
« Nhà cậu mua làm sao giống nhà tôi được chứ ? Nhà đó mẹ nó là do cha tôi cực khổ mới có được, ngay cả sơn trên tường đều do tôi tự mình quét. Mẹ nó ,đầu óc cậu bị chó gặm mất rồi à ? Dám lừa ông đây chuyện căn nhà. Cậu nói cái tên giám đốc Thường gì đó ở đâu ? Tôi phải đi lấy máu hắn !
Tần Phong cực kỳ tức giận chửi ầm lên, Lâm Vãn tự biết mình đuối lý, cả người trần truồng đứng cạnh mép gường, lạnh đến mức cả người rung lẩy bẩy, không mắng lại Tần Phong lời nào.
Chất lỏng màu trắng chưa kịp chùi rửa, theo đùi Mặt Dưa chảy xuống thành đường cong ngoằn ngoèo, tràng thịt hồng nhuận mềm mại co lại, phối với đùi, nhìn thế nào cũng thấy mười phần nhục dục.
« Mẹ mi… » Con trai mà có cặp chân dài nuột, đẹp như vậy làm gì ? Da dẻ trơn láng dường như không thấy lông, sẹo siếc càng không có.
Tần Phong không nhịn được, nuốt nước bọt, hướng Lâm Vãn ngoắc tay : »Đứng ngốc ở đó làm gì ? Chui vào chăn mau ! Để tôi tiếp tục ‘dạy dỗ’ cậu !
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận