Bị Tần lão đại ‘dạy dỗ’ cả một đêm, tiểu Mặt Dưa từ đầu tới chân đều chịu không nổi.
Đừng xem thường Tần Phong học hành không giỏi, ở phương diện đánh nhau với làm chuyện ‘ấy’ thì hắn cực kì có thiên phú, không học cũng biết làm. Sau khi cùng Lâm Vãn giả phượng hư hoàng* vài lần, rốt cuộc thu được một ít kinh nghiệm ‘dạy dỗ’, mấy lần đâm vào hậu huyệt của Lâm Vãn, khiến cậu ý loạn tình mê.
*Giả phượng hư hoàng : là chỉ mối quan hệ nam nữ giả vờ, vợ chồng hữu danh vô thực, vì đối ngoại mà đến với nhau, thực chất không có tình cảm (giải nghĩa thế này cảm thấy không hợp lắm nhưng mình chỉ tìm được cái này, hiểu đại khái thôi)
Bị Tần Phong chơi đùa, Lâm Vãn nhanh chóng tinh tẫn thân vong. Đến khi tỉnh đậy, thân dưới đầy mảng xanh tím, cho thấy độ buông thả dục vọng kinh khủng đêm qua.
Tuy đi đứng loạn choạng nhưng còn hơn cứ nằm ì trên giường, đi theo Tần Phong về nhà giam. Lão Tần trong cơn tức giận, từ chối làm thuê cho xưởng sửa xe của Vương gia. Hành động của tên tiểu tử lớn đầu này, bề ngoàicó vẻ rất phóng khoáng nhưng đối với một nhân viên làm công kiếm tiền mà nói thì tiền đồ của hắn sau này đáng lo rồi.
Cứ đến chủ nhật, Lâm Vãn lại cấp cho chú Tần 100 nguyên, không được cho quá nhiều, bằng không, bao nhiêu nhân dân tệ cũng bị ông chú này biến thành rượu rồi nốc hết vào bụng.
Hôm nay lại đến ngày đi ‘phát lương’ cho ông chú, nếu không đi, ông chú chắc sẽ nghèo đến mức thiếu gạo quá. Có điều, Lâm Vãn không nói những chuyện này với Tần Phong. Biết anh em mình có tính sĩ diện, có vài chuyện cứ lặng lẽ làm là được, tuyệt đối không thể đem ra tranh công đòi thưởng này nọ.
Trước khi đi, Lâm Vãn nhìn Tần Phong tay trần rũ xuống gường, nói:
-Cậu ráng chịu đựng thêm một tuần nữa thôi là có thể ra ngoài rồi.
Tần Phong lớn tiếng đập tay, nói:
-Chờ đã! Nghĩa là tuần sau ông đây được khai trai* rồi sao!
*khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay => ý Tần Phong là sau khi ra tù là hắn có thể thoải mái quan hệ phóng túng
Nói xong, tự cảm thấy mình lỡ lời, lấm lét nhìn khuôn mặt dưa của Lâm Vãn trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
Lâm Vãn hiểu rõ ý trong lời nói đó. Cho dù tối kia có tốt đẹp thế nào, cũng không thể thay đổi chuyện Tần Phong thích phụ nữ hơn. Cậu quay đầu sang chỗ khác, ra sức mím môi,nước mắt chua xót chực muốn dâng lên, đúng là có vị mặn. Cậu cố gắng đem tất cả nuốt xuống.
Nhưng vào thoáng chốc khi ra khỏi bệnh viện, cậu thực sự có suy nghĩ: ”Nếu Tần Phong cứ như thế này, bị giam lâu thêm nữa…âu cũng tốt”
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện liền thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đã chờ sẵn ở đó.
Nhị Minh đeo một cặp kính đen, ló đầu ra từ cửa sổ xe, khoa trương vẫy tay với cậu.
-Chờ cậu đã lâu, mau lên xe.
Từ sau khi hai người hợp tác làm ăn lần đầu, Nhị Minh đã nhìn Lâm Vãn với con mắt khác xưa hoàn toàn.
Tên nhãi con này nhìn kiểu gì cũng như một thằng nhóc, vậy mà đường kiếm tiền lại chứa đầy đầu !
Nhị Minh chào cậu, ở trước mặt anh hắn luôn giữ nét mặt như thường lệ. Tiểu tử này sau khi nếm được mùi lợi lộc ngon ngọt thì ngày càng bám dính Lâm Vãn.
Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Vãn, hắn ân cần, mở cửa xe, kéo Lâm Vãn, nói:
-Tôi thiệt buồn bực nha! Tên tiểu tử Tần Phong kia có gì tốt mà cậu cứ phải chạy theo hầu hạ hắn ?! Trông cậu mệt mỏi quá, đi, tôi mời cậu ăn cơm…
Lúc nói tới đây, Nhị Minh nghi ngờ liếc nhìn Lâm Vãn, nếu không phải biết rõ tên họ Tần từng theo đuổi mấy em gái, hắn ắt sẽ nghi ngờ hai người này có gì đó mờ ám với nhau.
Có điều Lâm Vãn thích đàn ông mà, vậy nên nhiều khả năng cậu sẽ chọn người phóng khoáng, giàu có như hắn hơn là tên Tần Phong thô lỗ kia. Về chuyện này, đồng chí Nhị Minh vẫn rất tự tin.
Lâm Vãn không muốn giải thích nhiều. Lúc trước vì tiền nên cậu bất đắc dĩ phải hợp tác với tên đần này. Vậy nên không có việc gì cần thiết thì cậu cũng chẳng muốn nói chuyện phiếm với hắn ta.
-Tôi lát nữa còn có việc, anh có chuyện gì thì nói tại đây đi.
Không nể mặt hắn như vậy, Nhị Minh dĩ nhiên không chấp nhận được. Hắn đẩy đẩy kính, châm chọc:
-Vậy à, thế sao quý ngài bận rộn đây lại chạy đôn chạy đáo tìm một thằng ngốc ?! Cậu cứu gã ta ra làm gì? Để gã ra tù cho người ta đâm chết sao?
Lâm Vãn chỉ liếc hắn một cái, không phản ứng trước lời độc miệng của Nhị Minh. Nhị Minh thấy vẻ không tin của cậu, bừng bừng khí thế châm chọc, nói tiếp:
-Cậu không tin à! Vụ ẩu đả ở trên đường chở khách lần đó, gã anh em của cậu ra tay thật ác độc, hại dứt gân tay em trai lão Trịnh. Tên nhóc kia đẹp trai như vậy, thế mà giờ tay hắn coi như phế rồi. Chuyện như thế lão Trịnh còn chịu để yên cho bạn cậu sao? Nếu không thì lần trước, tại sao Tần Phong lại bị đẩy vào chỗ chết kia chứ? Phỏng chừng cho dù chém hắn thành tám đoạn lão vẫn chưa hết hận.
Lâm Vãn cau mày nói:
-Lần đó rõ ràng là bọn chúng khiêu khích gây chuyện trước, hơn nữa Tần Phong cũng đã bị bắt trừng trị, bọn họ còn muốn gì nữa?
Nhị Minh đắc chí nghênh đầu:
-Thì đã sao? Cậu tin hay không cũng được. Chỉ cần Tần Phong được thả ra, lão Trịnh nhất định sẽ tìm cơ hội giết hắn cho xem!
Sự thật chứng minh, lời nhị công tử họ Vương nói không sai. Lão Trịnh nếu không có âm mưu, sao có thể tha cho Tần Phong đơn giản như vậy.
Chuyện tối kỵ của lão Trịnh là bị chịu thiệt.Việc em trai bị tàn phế với lão là nỗi sỉ nhục vô cùng lớn. Cho dù Tần Phong đã bị cảnh sát bắt, coi như chỉ là xong phía luật pháp, chẳng can hệ gì đến chuyện ân oán cá nhân.
Lão Trịnh đã trù tính, nhất định phải đòi lại thể diện lần này của mình.
Đêm xuống, Tần đại thúc đã sớm chìm trong men rượu. Bình thường thời gian tỉnh táo đã không nhiêu, sau khi con trai vào tù thì càng say dữ hơn. Chỉ có chìm trong men say, ông mới vơi nỗi tự trách mình là một người cha không tốt, không thể cho con trai cuộc sống như bạn bè cùng trang lứa, được vô tư đến trường.
Còn cái tên họ Trịnh kia. Trước đây, gã cũng chỉ là một tên công nhân sửa xe, tay nghề thì chẳng ra sao, lại còn luôn khi nam phách nữ, người đàng hoàng chẳng ai ưa kẻ như gã. Sau này, gã theo kẻ thù không đội trời chung của Vương lão đại bấy giờ, thoáng cái đã đổi đời, nhiễm nhiên trở thành ác bá đời thứ 2.
ĐM, sao gã có số hưởng thế?! Chiều đến chiếm sân lớn chơi thể thao, còn tập hợp đàn em la lối, sai bảo này nọ. Ông muốn thừa lúc chúng không phát hiện, né mình đi qua, nào ngờ lại nghe thấy gã họ Trịnh kia dám mắng chửi, nhục mạ con trai bảo bối của mình!
Mượn rượu lên gan, ông lén lút đứng cách đó không xa, hăng hái cho xe lão Trịnh ‘tắm’ bằng vài đường nước tiểu. Đáng tiếc, lúc rút lui không may bị người nhìn thấy. May thay, nhờ ông nhanh chân chạy kịp, bằng không sau khi lãnh một trận đòn độc thì ngay cả chạy chắc cũng không nổi nữa.
Về chuyện tương lai ra sao, Tần đại thúc không muốn nghĩ nữa, mắt ông đã mờ mờ . Xem ra, bây giờ cảnh trong mơ với ông mới là thiêng đường trần gian.
Tiếng ngáy vang lên từ trong căn phòng nhỏ. Không ai phát hiện thấy, một làn khói trắng len vào khe cửa ngày càng dày…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận