Khi Lâm Vãn từ bệnh viện đến Tần gia, từ xa đã nhìn thấy ngọn lửa bốc cao, nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Chờ khi tới gần mới phát hiện, lửa hóa ra từ nhà Tần Phong! Từ cửa sổ bên trong ngọn lửa, có một cánh tay vươn ra, lung lay …
Lâm Vãn cảm thấy máu huyết trong người nóng tới tận mang tai, cả người như điên lên, băng qua đám người đang vây xem, xông vào biển lửa.
Hành lang dày đặc khói, Lâm Vãn bị sặc khói, gần như không mở mắt ra nổi. Cái cầu thang bình thường gần trong gan tất, bây giờ ngay cả bước lên cũng cực kì gay go.
Bước trên sàn gỗ, dù cách giày rồi vẫn cảm thấy lòng bàn chân nóng phỏng. Nhưng Lâm Vãn bất chấp tất cả, Tần Phong vẫn luôn tự nhủ với mình rằng phải chăm sóc cha thật tốt. Nếu bây giờ, chú Tần chết đi như vậy, cậu cũng chằng còn mặt mũi gặp lại Tần Phong
Đang đi như vậy, bất ngờ một cái giá gỗ rơi xuống lưng cậu. Một trận đau rát bốc lên sau lưng, biển lửa trước mắt từ từ biến thành bóng tối.
Khi Lâm Vãn tỉnh lại, thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, cậu phát hiện cả người mình quấn đầy băng, nằm ở bệnh phòng bệnh riêng. Mẹ cậu mặc áo chống khuẩn, mắt rưng rưng nhìn cậu:
-Tiểu Vãn, cuối cùng con cũng tỉnh lại, con hôn mê đã ba ngày rồi…
-Chú Tần sao rồi?
Mẹ cậu giận đến muốn véo mặt cậu, lại thấy gương mặt tái nhợt của con trai nên không đành lòng ra tay, chỉ đành than thở nói:
-Lưng con bị tổn thương nghiêm trọng, vừa mới qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, việc khác không nên lo.
-Mẹ, người…người nói mau. Nếu không thì con tự mình đi…
Nói xong, Lâm Vãn liền rút kim tiêm trên cổ tay. Mẹ cậu không nỡ để cậu đi trong tình trạng đó, đành kéo tay cậu lại, nói:
-Được, mẹ nói cho con, có điều con phải bình tĩnh…
Nghe xong lời nà, Lâm Vãn bắt đầu cảm thấy bất an
Mẹ Lâm nói tiếp: “Người kia bị ngộp khói đầy phổi. Hơn nữa sau đó lại nhảy xuống từ lầu hai, xương nhiều chỗ bị gãy, cấp cứu cũng vô dụng nên rạng sáng…đã qua đời…
Mẹ Lâm Vãn tưởng rằng, con trai mình cho dù thân với Tần Phong cách mấy, nghe được tin dữ như vậy cùng lắm cũng chỉ thay anh em đau lòng khổ sở chút thôi. Nào ngờ, nghe xong, Lâm Vãn trợn to mắt, liều mạng chống tay, đứng lên rời khỏi gường bệnh.
-Tiểu Vãn, con muốn làm gì vậy! Mau dừng lại đi, đừng cử động!
Thấy Lâm Vãn muốn đứng đậy, đột nhiên, một bàn tay rộng vững vàng đè xuống, giữ cậu lại giường.
Lâm Vãn vừa nhìn, hóa ra là kẻ lẽ ra đang ở trong nhà giam-Tần Phong !
Giờ đây, cậu như quên mất gian nan ba ngày vừa qua, chỉ cảm thấy Tần Phong mới đây vẫn còn khỏe như vâm, thế mà giờ đây đã gầy đi một vòng, nét tiều tụy, hốc hác hằn rõ trên gương mặt
Nhưng có lẽ, ánh mắt hắn mới là điều thay đổi lớn nhất.
Hốc mắt Tần Phong rất sâu, đôi con ngươi ánh lên thần sắc như ấu hổ: bừng bừng dã tâm cùng nóng nảy. Nhưng giờ đây, ánh mắt người thanh niên này yên lắng như sương, tựa hồ có thể nuốt tất cả.
-Tần Phong, cậu….tôi lúc đó đã định vào trong….nhưng lửa quá lớn…
Tần Phong thờ ơ phất tay, nhìn thoáng qua đống băng trắng quấn trên người Lâm Vãn, thấp giọng nói:”Cậu tốt nhất cứ dưỡng bệnh đi, tôi chính là tới thăm cậu chút, phải trở vào ngay.
Bởi vì chú Tần bệnh tình nguy kịch, lại không có người thân nào khác nên lãnh đạo có quan hệ mới cho Tần Phong tới bệnh viện nhìn măt lần cuối, tiễn đưa ba hắn. Tuy còn 4 ngày nữa là hết hạn thi hành án nhưng những ngày còn lại vẫn phải ở trong nhà giam.
Lâm Vãn chỉ nhìn thấy vẻ mệt mỏi và sự bình tĩnh trên nét mặt Tần Phong.
Nhưng sự bình tĩnh ấy lại khiến Lâm Vãn hoảng sợ. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra trong ba ngày qua?
Tuy bình thường hai cha con nhà này lúc nào cũng trừng trộ nhau, chẳng mấy khi yên ổn nhưng Tần Phong rất yêu người cha nát rượu này của mình.
Chú Tần ra đi đột ngột như vậy, đến Lâm Vãn còn cảm thấy không thể chấp nhận nỗi thì sao Tần Phong có thể thản nhiên như vậy được?!
-Tần Phong….
Tần Phong không quay đầu lại, đẩy cửa ra ngoài.
Thật lâu về sau, Lâm Vãn mới hiểu được cảm xúc của Tần Phong lúc này. Thứ có thể vượt qua, đè nén bi thương tột cùng chỉ có thể là Thù hận-một thứ thù hận khắc cốt ghi xương.
Một tuần sau, tang lễ Tần đại thúc. Tần Phong đã ra tù nhưng Lâm Vãn vẫn chưa thể xuất viện. Cậu ở trong phòng bệnh, lén lút liên lạc Nhị Minh nhờ hắn chuyển giúp 3 vạn nguyên, một tràng hoa, cùng giấy tờ căn biệt thự hai tầng.
Chú Tần đã không còn, hy vọng ở trên kia có thể thấy được nhà mới. Đây là chuyện cả đời cậu mắc nợ chú Tần không sao trả nổi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận