Một tuần sau tang lễ Tần đại thúc. Tần Phong đã ra tù nhưng Lâm Vãn vẫn chưa thể xuất viện. Cậu ở trong phòng bệnh, lén lút liên lạc Nhị Minh nhờ hắn chuyển giúp 3 vạn nguyên, một tràng hoa, cùng giấy tờ căn biệt thự hai tầng.
Chú Tần đã không còn, hy vọng ở trên kia có thể thấy được nhà mới. Đây là chuyện cả đời cậu mắc nợ chú Tần không sao trả nổi.
Nhị Minh sau khi trở về, hùng hùng hổ hổ trước mặt Lâm Vãn.
Đậu má, bộ hắn mất cha là ta phải coi hắn như tổ tông à?! Còn dám đuổi ông đây ra ngoài.
Lâm Vãn không cần biết Nhị Minh bị đối xử thế nào, cậu chỉ muốn biết 3 vạn tệ đã giao cho Tần Phong chưa
-Tiền dĩ nhiên là để lại, xong liền đá ta ra ngoài.
Đồng chí Nhị Minh phẫn nộ đi ra. Ông đây trước giờ đi đến đâu đều được chào đón đàng hoàng, thật khó nuốt cục tức này.
Lâm Vãn tạm yên tâm, hỏi tiếp: ”Vậy cậu ấy giờ đang ở đó? Lão Trịnh có tìm cậu ấy gây rối không?”
-Mi là cha thứ hai của hắn à? Sao lại quan tâm quá thế? Mi nằm trên giường bệnh bao ngày nay, tên kia sau khi ra tù có tới thăm mi lần nào chưa? Hắn bây giờ cho dù đóng thùng đem chôn cũng là đáng kiếp.
Nhị Minh sau khi rống hết một trận, bỗng nhiên phát hiện đây chính là thời cơ tốt lấy lòng Lâm Vãn .
Tuy rằng những vết thương do bị bỏng đã thay da nhưng Lâm Vãn trông vẫn rất suy yếu, chẳng tốt lên mấy. Nếu như lần nằm viện này có thể khiến quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn thì quá tốt
Nghĩ thế, ngay sau đó, hắn liền bật chế độ “quan tâm chăm sóc”, vừa cắt táo, vừa tìm chuyện nói :
-Cậu nghĩ xem, trận hỏa hoạn ở Tần gia quả thật rất bất thường! Lúc cháy, mấy cái thùng xanh ở cổng cũng bắt đầu cháy. Nhà những người khác khi ngửi được mùi khói đều chạy, chỉ có lão Tần đó một mình say rượu, nhốt kín trên lầu.
Lâm Vãn quay phắc về phía Nhị Minh :”Cậu bảo…ngọn lửa kia…là có người cố ý?!”
Đương nhiên, ngoài bọn lão Trịnh thì còn có thể là ai.
Tiểu Lâm Vãn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh:”Tần Phong biết không?”
Nếu Tần Phong biết nguyên nhân chú Tần qua đời, nhất định cậu ấy sẽ liều mạng với bọn lãoTrịnh. Một mình lỗ mãng như thế sẽ có kết quả gì? Chỉ có một con đường chết!
Sau khi phẫu thuật được nửa tháng, Lâm Vãn cuối cùng cũng xuất viện. Tuy rằng nhìn bề ngoài không để lại dấu vết gì, nhưng tấm lưng trơn nhẵn, bóng loáng ấy giờ đã lưu lại những vết sẹo xấu xí.
Thừa lúc ba mẹ không chú ý, Lâm Vãn trốn ra cửa chính bệnh viện, đi tới công ty vận tải Vương gia tìm Tần Phong.
Theo tính toán của Tần Phong , sau khi ra tù hẳn là tiếp tục làm việc ở công ty vận tải. Nhưng khi Lâm Vãn đến nơi, hỏi ai cũng không biết Tần Phong ở đâu. Lâm Vãn tìm đám hồ bằng cẩu hữu trước kia của Tần Phong, gọi điện cho từng người một, nhưng bọn họ ngay cả chuyện Tần Phong ra tù cũng không biết.
Lâm Vãn mệt mỏi đi tới Tần gia, chỉ có lại một mảng đổ nát hoang tàn. Cậu tự nhắc mình phải bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ những khả năng có thể. Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu đến tìm lão Trịnh, gặp đàn em của lão, liều hỏi:
-Gần đây có người tới tìm giết đại ca các ngươi không?
Vừa vặn trong đám đàn em kia có tên tiểu đệ từng gặp cảnh Lâm Vãn đua xe đụng cột điện, biết người da dẻ mịn màng này có người phía trên chống lưng, không dễ chọc. Nếu không thì tiểu mặt dưa khẳng định bị hành tiêu một lớp da.
Chỉ cần không gặp phải kẻ mù chạy xe thì đại ca chúng tao vẫn khỏe.
Sau nhiều lần tra hỏi, chắc chắn không có ai tới gây sự, Lâm Vãn hết sức thất vọng. Như vậy đầu mối duy nhất để tìm Tần Phong cũng bị chặt đứt. Cậu ta rốt cuộc đã chạy đi đâu kia chứ?
Mấy tháng sau đó, Lâm Vãn sau khi tan học liền đi tìm ở từng phòng bida, sàn nhảy,… một vòng, hy vọng thấy bóng dáng ấy ở trong đám thanh niên kia.
Thế nhưng Tần Phong cứ như kim chìm trong bể, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng của hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận