Ngày hôm sau, lúc tờ mờ sáng, Tần Phong là người tỉnh dậy đầu tiên.Nhìn tiểu mặt dưa đang ôm tay mình ngủ, nói không hối hận là nói dối.
Mặc dù là chim lớn, rừng gì đều đã bay qua(*) nhưng lần này, mình con mịe nó, đúng là bay nhầm chỗ.
(*)đại khái nghĩa là Tần Phong bảo bản thân mình chuyện gì cũng đã trải qua ấy.
Hôn môi, cọ sát, vân vân và mây mây…còn dễ nói đi, đằng này còn vào ‘cửa sau’, hệt như chọc thủng cái màng đó của trinh nữ. Nợ máu không dễ bồi thường.
Khi Tần Phong còn đang miên man suy nghĩ vớ vẩn, lông mi Lâm Vãn cử động, cũng đã tỉnh lại. Thấy Tần Phong cúi đầu nhìn cậu, cậu muốn ngồi dậy, định trao một nụ hôn nóng bỏng.
Tần Phong trốn tránh, Lâm Vãn nhất thời đờ ra.
“Mùi kia trong miệng em…ngày hôm qua ăn không ít tỏi à!” May mà Tần Phong nhanh chóng chuyển chủ đề, làm dịu lại bầu không khí xấu hổ.
Vì lát nữa công nhân sẽ tới làm nên hai người vội vàng dọn dẹp phòng nghỉ bừa bãi một chút. Nhìn thấy vết máu trên ra giường, sắc mặt Tần Phong trở nên bối rối.
Dọn dẹp xong xuôi rồi, Tần Phong lái xa đưa Lâm Vãn tới trường học. Suốt dọc đường, bầu không khí trong xe ngưng trọng dị thường. Khi đến trước cửa trường học, Tần Phong ném lại một câu: ”Hai ngày nữa anh tới tìm em” xong rồi vụt đi nhanh như chớp.
Lâm Vãn lưu luyến dõi mắt theo Tần Phong, sau đó cố nén sự khó chịu trong người, khập khiễng đi vào trường. Vừa xoay người thì lại đụng phải 1 tên não phẳng.
Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Nhị Minh. Hai người là kẻ nhiệt tình-người lãnh đạm. Nhị Minh thường xuyên chủ động đi theo, liên lạc với Lâm Vãn, cho dù Lâm Vãn mặt lạnh như tảng băng trôi ở Bắc Cực, Nhị Minh vẫn tìm cậu đi ăn, karaoke chẳng hạn.
Thực ra trong lòng Nhị Minh rất rõ, cùng người này phát triển tình cảm sẽ chẳng tới đâu cả, nhưng không hiểu sao gã không thể khống chế được đôi chân mình, ngắm khuôn mặt của Lâm Vãn còn thích hơn ăn diêu đầu hoàn (*)
(*) diêu đầu hoàn : chất độc hại, tương tự thuốc lắc, gây cảm giác khoái lạc, hưng phấn
“Sao anh lại tới nữa rồi? Lần này lại có nhà hàng của ai mới khai trương à?” Lâm Vãn bất đắc dĩ hỏi.
Nhưng Nhị Minh lại như không nghe thấy, hai mắt nhìn chằm chằm vào đuôi xe vừa đi. Tuy vừa nãy chỉ nhìn qua một cái nhưng người trong xe kia, nhìn thế nào cũng giống kẻ đã lâu không xuất hiện-Tần Phong.
Tần Phong đã trở về? Gã tự đánh giá mình cũng thuộc loại nắm bắt thông tin nhanh nhẹn, nhưng lại không nghe được tí ti tin tức gì.
Tên này quay về làm gì? Chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Nhớ lại, đại ca của gã từng nói, tên tiểu tử Tần Phong này rất ngang tàn!
Lúc đó, bản thân gã bất mãn nói, không phải chỉ là đánh nhau liều chết thôi sao? Có gì lạ đâu, chẳng lẽ thủ hạ của đại ca gã toàn là thứ tay mềm chân yếu à! Đại ca háy gã một cái, đầy thâm ý nói :”Người đáng sợ nhất là tâm tính ngang tàn!”
Nhị Minh cho rằng đại ca gã không có mắt nhìn người. Kẻ kia ngoài ngu ngốc ra thì chả thấy gì khác cả, ngay đến cha mình mà hắn cũng không bảo vệ được, để ông bị người ta phóng hỏa, đúng là đồ bỏ đi.
“Người ban nãy là Tần Phong ?” Nhị Minh không nhịn được, hỏi.
Lâm Vãn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ngày trước của lão Trịnh. Nếu tin tức Tần Phong trở về bị bọn súc sinh kia biết, chắc chắn sẽ lại dấy lên một trận chém giết dẫm máu.
“Không phải, anh nhìn nhầm rồi. Được rồi…anh tới tìm tôi đi ăn cơm à? Chờ tới trưa tôi sẽ gọi cho anh!” Mặt dưa bối rối đánh trống lãng.
“Cậu đừng lừa tôi, thằng quỷ Tần Phong kia cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!”
“Đúng là anh ấy đã quay lại, nhưng anh phải giữ bí mật. Giờ anh ấy đang làm ăn đàng hoàng, thật sự đã tránh xa cuộc sống đánh đánh chém trước đây rồi”
Nhị Minh hoài nghi nhìn Lâm Vãn, rõ ràng gã không tin lời cậu, chợt phát hiện trên cổ Lâm Vãn có mấy dấu răng. Loại dấu vết này gã đã thấy nhiều, thiếu nam nào sau khi qua đêm với hắn đều có một ít vết như thế. Hơn nữa đáng đi khập khiễng của Lâm Vãn càng chứng minh chắc chắn hơn.
Bộ não bình thường chẳng bao giờ dùng đến của Nhị Minh đột nhiên sáng suốt lên, lẽ nào…
-Cậu từ hôm qua đến giờ vẫn luôn ở cùng thằng quỷ Tần Phong đó?
“…Đúng vậy, chúng tôi lâu rồi mới gặp nên hàn huyên cả đêm” Nhớ tới tối kích tình hôm qua, măt dưa không nhịn được, đỏ mặt.
Sắc hồng chợt nổi lên trên mặt Lâm Vãn càng chứng minh chắc chắn suy nghĩ của Nhị Minh. Gã từ từ trợn tròn mắt rồi bỗng giật mạnh áo Lâm Vãn ra.
Trên lồng ngực trắng nõn đầy những dấu hôn chất chồng, ái muội, như chứng minh cho sự phóng túng thầm kín đêm qua.
“Hai người tối qua hàn huyên thông suốt thế nào hả? ‘thông’ còn rất thâm sâu nữa ha!” Lời nói lúc này như đựng cả thùng giấm chua.
Người bề ngoài nghiêm túc như Lâm Vãn hóa ra cũng như mình?
Chuyện này khiến đồng chí Nhị Minh không hề cảm thấy đáng mừng, ngược lại còn dấy lên cảm giác như tình cảm bi tráng của mình bị người ta vứt bỏ.
Tình cảm của mình với Lâm Vãn hệt như Bạch Liên Hoa, còn người ta lại cùng tên lưu manh kia thân mật trên gường! Đây đúng là một sự sỉ nhục vô cùng lớn!
Lâm Vãn bị gã khiến cho trở tay không kịp, vội kéo vạt áo che người lại :”Anh làm gì thế! Chuyện của tôi với bạn tôi không liên quan đến anh, không rảnh nói nhảm với anh nữa, sắp trễ rồi tôi vào học đây. Tạm biệt!”
Nhị Minh căm hận nhìn theo bóng lưng Lâm Vãn, hô to một câu :”Cậu cố chấp cái gì chứ! Không cản nổi tôi đâu! Cái đồ bị người ta đè!”
Nhị thiếu gia đây là kẻ chịu được uất ức sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng tức, gã quyết tâm phải noi theo Mã Văn Tài, tuyệt đối không để Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài có thể đến với nhau.
Mang theo 1 đám anh em ngồi xổm chờ ở cổng trường hai ngày, rốt cuộc cũng chờ được tới lúc Tần Phong lái xe tới đón Lâm Vãn.
Nhị Minh yên lặng, lén lái xe theo sau.
Khi đến xưởng sửa xe, Nhị Minh dẫn đầu anh em lập tức xông vào. Công nhân đang làm việc nhìn thấy cảnh này liền nhao nhao, chỉ chỏ kẻ đứng sau Tần Phong.
Nhị Minh gương to mắt, nói to :”Ôi, đây không phải là Tần Phong sao? Lâu rồi không gặp, sống cũng không tệ ha!”
Tần Phong sửng sốt, không ngờ lại gặp Nhị Minh ở nơi này.
“Đúng vậy, lâu rồi không gặp, anh và anh Vương có khỏe không?” So với điệu bộ lên mặt của Nhị Minh, Tần Phong ngược lại rất bình tĩnh.
“Sao có thể khỏe được? Tần Phong, ba cậu sao lại không dạy cậu? Cậu không biết nợ tiền là phải trả à? Hồi đó ba cậu bị thiêu đến mức nằm việc, cậu lại nghèo rớt mồng tơi, đại ca của tôi giúp cậu phí nhập viện. Sau đó ba cậu mất, cậu lại qua cầu rút ván, trốn đi biệt tích. Cậu nghĩ nhà chúng tôi là nơi từ thiện hả?”
Những lời chế nhạo của Nhị Minh, Lâm Vãn nghe mà tức đến nắm chặt tay.
Đám lâu la phía sau tên nhị thế tổ kia ai cũng nắm chặt gậy sắt trong tay. Cái tên Tần Phong này đối với bọn họ cực kì nổi tiếng, nghe đồn người ta ra đòn rất nhanh, đánh người là đánh cho đến chết.
Nhưng Tần Phong chỉ thoáng cau mũi, sau đó bình thản nói :”Tôi bây giờ còn nợ bao nhiêu tiền?”
Phản ứng của hắn nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Nhị Minh nhướng mày, trong lòng càng ghi hận thêm : bày trò khoe khoang trước mặt Lâm Vãn đây mà!
“Viện phí là 1000, hơn nữa đã qua thời gian dài như vậy…2 vạn nguyên!” Đây rõ ràng là trấn lột tiền người khác mà.
Lâm Vãn tức đến nỗi mặt đỏ bừng, chỉ vào Nhị Minh nói :”Nhà các anh cho vây nặng lãi hả! Tính là kiểu này là sao?”
Nhị Minh trừng Lâm Vãn, nghiêng cổ nói:” Nhìn xem, cậu gấp như thế làm gì, ngủ với người ta một đêm thì tự coi mình là vợ người ta rồi à? Chuyện này liên quan gì đến cậu chứ!”
Thoáng cái, mặt dưa cảm thấy từ đầu đến gót chân của mình đều đỏ lên. Không đợi Tần đại ca ra lệnh, cậu đã xông lên chuẩn bị liều mạng với Nhị Minh
Nhưng Tần Phong lại giữ cậu lại, sau đó nói với Nhị Minh :”Anh nói đúng, đại ca anh trước đây giúp đỡ tôi không ít. Đừng nói là 2 van, 10 vạn cũng được. Tôi đi lên lầu lấy tiền, các anh đứng đây chờ chút”
Nói xong liền chạy nhanh lên văn phòng trên lầu, không bao lâu, Tần Phong mang theo một túi nilong đen xuống.
-Chỗ này là 3 vạn, trong đó 1 vạn là tiền cảm ơn của tôi. Dù sao cũng đã phiền các anh em đến đây 1 chuyến, coi như tôi mời mọi người uống trà.
Nhị Minh nhận túi nilon, vừa nhìn đã thấy bên trong đúng là mấy chồng tiền mặt dày cộm.
Sau khi để các anh em phía sau đếm đủ tiền, nhị thiếu gia nghi ngờ nhìn từ đầu tới chân Tần Phong:”Này, cậu thật là Tần Phong à? Ở đây hai năm không lẽ lại khiến đầu cậu hỏng rồi?”
Mịe nó, hôm nay mình đến gây sự, lời nói vừa nãy khiến ai cũng khó mà nhịn nổi, huống chi là kẻ cộc tính Tần Phong ?
Thật là kì quái! Nhị Minh cũng biết chừng mực, thấy đối phương ai cũng cao to lực lưỡng, mình mà chơi cứng tới cùng cũng không được lợi gì, đành dứt khoát rời đi thôi!
Trước khi đi Tần Phong cực kì khách khí tiễn bọn họ đến cửa, còn mỉm cười nói:”Xin anh nói lại với Vương địa ca, tôi nhất định sẽ dành thời gian tới nhà thăm hỏi, đích thân cảm tạ ơn anh ấy năm đó đã bồi dưỡng.”
Nhị Minh không trả lời hắn, cả người run rẩy nổi da gà, đóng cửa xe, nghênh ngang rời đi.
Lúc này Lâm Vãn thấy rõ ràng, khi Tần Phong xoay người, vẻ mặt hắn vặn vẹo, dữ tợn như ác quỷ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận