Tần Phong thực sự thay đổi.
Ngoại trừ vài giây giận dữ, Tần Phong cũng không tỏ vẻ bất mãn gì với Nhị Minh, sau đó bình thường thoải mái đùa cợt, gọi Lâm Vãn ăn lẩu.
Lâm Vãn cũng không hỏi Tần Phong sao lại đối xử kính trọng với bọn Nhị Minh vậy.
Dù sao thì bản thân mình đã từng tha thiết mong Tần Phong có thể khiêm tốn một chút, đừng dựa vào vũ lực giải quyết vấn đề. Hôm nay, cuối cùng đã đạt được tâm nguyện, trong lòng đương nhiên có chút thỏa mãn.
Hơi ấm từ đêm trước vẫn còn lưu lại trên da thịt nhưng người nọ lại như cách mình cả vạn dặm, không thể chạm tới. Cái cảm giác giày vò cậu không thôi, dường như không có cách nào quên đi.
Lúc ăn cơm, Cương Tử cũng đã về, thấy Lâm Vãn thì tự nhiên thân thiết tới bắt chuyện.
Trên bàn cơm, Cương Tử lại hỏi thăm chuyện anh họ Lâm Vãn.
Lần này không có chất cồn làm choáng đầu nên nên Lâm Vãn bắt đầu ngh ngờ.Cương Tử nóng lòng muốn gặp anh họ, nét vội vàng hiện rõ trên mặt
Lâm Vãn bắt đầu cạn ly, sau khi nói chuyện xong thì chậm rãi về luôn.
Cương Tử nhận thấy tên nhóc này điềm đạm ít nói, không hợp với tuổi đáng lẽ còn ngây thơ, dễ bắt nạt. Sau hồi tám chuyện từa lưa, trọng tâm câu chuyện chuyển hướng về hắn. Tần Phong không nói xen vào, không ngừng gắp thịt vào bát Lâm Vãn.
Nhưng khi cơm nước xong, Tần Phong gọi Lâm Vãn đang chuẩn bị về trường:
-Chuyện Cương Tử nói với em thực sự khó lo liệu vậy sao?
Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn Lâm Vãn, lựa lựa chọn chọn những lời trong lòng, đắn đo hỏi:”Mấy chiếc xe đẹp trong xưởng từ đâu ra vậy?”
Tần Phong không ngờ cậu sẽ hỏi hắn chuyện này, sửng người một chút rồi mở miệng nói:”Là mấy chiếc xe tư nhân, đưa đến đây tân trang một chút…”
“Coi như em chưa từng hỏi” nói xong, Lâm Vãn quay người đi. Cậu có thể dễ dàng bỏ qua chuyện Tần Phong không quan tâm cậu nhưng không chịu nổi chuyện hắn nói dối trước mặt mình.
Đi chưa được hai bước, bàn tay to lớn vững chãi của Tần Phong đã bắt lấy cậu. Lâm Vãn bắt đầu bướng bỉnh, ra sức vùng vẫy giật tay mình về, chút sức ấy với Tần Phong chằng khác gì sức châu chấu đá xe.
Hai người dùng dằng một hoài, bỗng Tần Phong bật cười:”Tối qua sao không gắng sức thế này!”
Một câu khiến mặt dưa trắng nõn trở nên đỏ bừng. Bị chọc đến chỗ mẫn cảm, Lâm Vãn há miệng cắn lên cánh tay rắn chắc của Tần Phong.
“ĐM, tên nhóc này thế mà cũng dám cắn người!” Tần Phong đau đến nỗi nhíu mày, nhưng lại cầm chặt tay Lâm Vãn hơn, chờ Lâm Vãn định thần lại, răng và môi cậu đã dính mùi máu tanh.
Cậu vội nhả ra, răng cậu rất tốt, dấu răng rất sâu! Trong dấu cắn máu từng giọt thi nhau chảy ra.
Thấy Lâm Vãn lộ ra vẻ mặt hối lỗi, Tần Phong vốn đang rất giận, tự nhiên lại muốn trêu chọc: ”Em hồi nhỏ cũng đánh như vậy, đánh không lại anh liền ra chiêu cắn. May là anh cũng đối xử đặc biệt với em, đổi lại là người khác nhất định sẽ bị anh đánh cho rụng hết răng!”
Lâm Vãn không nói gì, lại đưa miệng tới mút máu trên cánh tay vào miệng, vừa khẽ liếm hàng dấu răng kia.
Tần Phong cúi đầu nhìn xoáy tóc Lâm Vãn .
Lâm Vãn có hai cái xoáy tóc, thường thì trẻ con có kiểu đầu này hay quấy phá người lớn. Nhưng Lâm Vãn công nhận là một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời, có điều cậu ta cũng là đứa nhóc láu lỉnh, đôi khi làm những chuyện có thể hù người khác sợ rơi tròng mắt.
Suy cho cùng cũng là một kẻ ‘muộn tao’ điển hình.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mặt dưa muộn tao này là người duy nhất thật lòng quan tâm tới mình nếu không tính người cha đã mất. Tuy trong tình cảm có trộn lẫn dục vọng, lại quá đơn thuần, nhưng vẫn luôn là người có thể tin tưởng được.
Tần Phong cân nhắc không biết có nên nói cho cậu biết tình cảnh thực sự hay không.
“Cũng không có gì, chẳng qua Cương Tử có một người bạn bán xe giá rẻ, bọn anh mua rồi sửa chữa lại chút, sau đó thì bán ra như xe second-hand….”
Chuyện này Lâm Vãn hiểu. Cái gọi là xe giá rẻ, e rằng đều do trộm được!
“Anh…Em còn tưởng anh đã hoàn lương rồi, sao anh lại…Anh không sợ chú Tần thất vọng sao!”
Đôi khi, Lâm Vãn không nhịn được nghĩ, nếu lúc trước Tần Phong không gặp rắc rối ngồi tù, không dẫn tới những hể quả dây chuyền thì có lẽ chú Tần đã không phải đi sớm như vậy.
Trước mặt Lâm Vãn, Tần Phong cũng chẳng cần giả vờ ổn trọng, nghe xong lời này, lửa giận từ lúc gặp Nhị Minh đều bộc phát ra.
“Con mẹ nó, đừng nhắc tới cha anh. Em thì biết cái quái gì hả?!”
Những hồi ức ngày xưa chợt dấy lên trong lòng Tần Phong, một đường gân xanh nổi ra gần huyệt thái dương.
“Cha anh lúc mới được đưa tới bệnh viện vốn còn có thể cứu, nhưng vì không đóng nổi viện phí nên bác sĩ chẳng thèm để mắt tới. Không còn cách nào khác, anh đành cầu xin quản ngục dẫn tới gặp tên họ Vương chó má kia. Anh đã quỳ trên đất, cầu xin hắn cho vay 5 ngàn để cứu cha. 5 ngàn thôi là đã cứu được một mạng người! Nhưng tên họ Vương lại nói với anh rằng đây là ân oán cá nhân của anh và gã họ Trịnh, hắn lại vừa có hiệp ước nước sông không phạm nước giếng với bên ấy. Tại hắn cho nên chuyện đau buồn đó mới xảy ra !”
Lâm Vãn trợn to mắt nghe, đoạn thời gian ấy cậu đang chìm trong hôn mê, thực sự không biết còn có một đoạn sự tình như vậy.
“Họ Vương lúc để anh vào tù nói thế nào? Fuck, nghe còn êm tai hơn hát! Nhưng khi gặp chuyện, hắn trở mặt ngay, lại lấy mạng cha anh ra cược. Anh liên tục dập đầu, hận không dập đầu chết luôn trước mặt hắn, đi theo người cha không có tiền chữa bệnh luôn. Sau đó Nhị Minh và đồng bọn hắn tới bên cạnh chế giễu, ném ra 1000 nguyên để anh như con chó dùng miệng nhặt lên từng tờ. Anh liền mở miệng nhật, tự nhủ đây là đang nhặt mạng cho cha!”
Lúc nói chuyện, Tần Phong bỗng bình tĩnh trở lại, ánh mắt như đang chìm vào mực tối.
“1000 ngàn thì là được gì? Chỉ đủ mua vài ống thuốc tiêu viêm rẻ nhất. Cha anh không phải do chết cháy, không phải do nghẹt thở chết! Ông ấy bị chết oan! Ông ấy có một thằng con vô dụng nhất, chỉ biết gây phiền hà cho ông, là đồ phá gia, ngay cả 5000 tiền thuốc cũng kiếm không được!”
“Tần Phong …Anh đừng tự tránh mình, đều tại em, nếu em sớm tỉnh lại thì…”
Tần Phong lạnh lùng cười :”Em nghĩ mình là ai? Chúa cứu thế? Trên đời này chúa cứu thế chỉ có một, là tiền! Có tiền là có tất cả. Cha anh trước khi tắt thở, liều chết túm ngực ăn, dặn anh nhớ thật kĩ, tuyệt đối đừng tìm lão Trịnh hay bất cứ ai liều mạng, vì ta trong bắt bọn chúng đến cả cái rắm cũng không bằng. Ông bảo anh đi kiếm tiền đi, không kiếm đủ 100 vạn thì đừng trở về!”
Nói rồi, Tần Phong vạch áo mình, lộ ra bộ ngực cường tráng mang đầy vết sẹo, trong đó có bốn đường sẹo trắng nhạt như đinh thép cắm sát vào chỗ gần tim.
“Đây là dấu vết cha lưu lại cho anh, anh hiểu ông nói vậy để cố tình làm khó anh, khiến anh mãi mãi đừng tới gặp bọn kia. Thế nhưng ta đã thề độc trước thân thể mưng mủ của ông rằng ta sẽ báo thù! Ta sẽ đạp bọn chúng ở dưới chân, bóp chết bọn chúng! Chỉ phi tang xe một chút chút mà em đã trách móc, vậy có muốn biết anh những năm gần đây đã làm gì không?”
Lâm Vãn không muốn nghe, nhưng đã ba ngày kể từ lần gặp Tần Phong, trong đầu vẫn còn văng vẵng tiếng Tần Phong, từng tiếng nguyền rủa khiến lòng cậu thắt lại.
Hận thù của Tần Phong đã khắc vào tận xương tủy. Người thiếu niên đơn thuần, thẳng thắn, lỗ mãng của trước kia đã theo chú Tần rời khỏi thế gian này.
Lâm Vãn không hiểu được Tần Phong hiện tại, nhưng cậu có thể hiểu chính mình
Mặc kệ Tần Phong trở thành thế nào, anh vẫn luôn là người cậu yêu nhất.
Sau một tuần lễ đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Lâm Vãn cũng gọi cho anh họ mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận