Cương Tử đúng là kẻ có chút đạo hạnh.
Lâm Vãn vốn tưởng rằng mình chỉ là người bắt cầu dắt mối, chuyện mờ ám của bọn họ ắt sẽ không qua được cửa anh họ mình. Không ngờ sau vài lầm tiếp xúc, Tần Phong cười cười vỗ vai Lâm Vãn, nói: “May nhờ có em, đúng là đã giúp bang tụi anh việc lớn rồi.”
Xem ra anh họ đã bị bọn họ bắt thóp rồi. Cửa hàng secondhand ăn ra làm nên thì Tần Phong càng thu được nhiều tiền. Tuy rằng bạn Tần bây giờ đã thông minh hơn nhưng lại có tật khoe khoang đồng tiền dơ bẩn như trước. Hôm nay, Tần Phong cao hứng lôi kéo Lâm Vãn đi Karaoke xả stress.
Có lẽ do tâm tình vui vẻ nên lúc ngồi trong phòng hát, Tần Phong luôn làm những động tác thân mật mờ ám với Lâm Vãn. Nếu là trước kia thì Lâm Vãn đã sớm nở hoa trong lòng.
Nhưng hôm nay, Lâm Vãn lại có cảm giác muốn tránh né những ngón tay động chạm mình. Hóa ra những hạnh phúc tốt đẹp dạo gần đây đều là thứ hàng hóa trao đổi, những cái hôm ướt át cuồng nhiệt, những khoái cảm cấm kị đều bị mùi vụ lợi trộn vào thành ra biến chất.
Tần Phong cũng không cảm thấy Lâm Vãn im lặng bất thường, vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng tiền tài lợi nhuận.
“Nào, hai ta cùng song ca bài Độ tình đi.”
Khi trên màn hình lớn vừa hiện ra lời bài hát nhạc phim ‘Bạch phát ma nữ truyền kỳ’-‘Độ tình’, Tần Phong hăng hái bừng bừng lên giọng, giọng vừa cất liên thì cho dù có là xà tinh vừa lên thuyền cũng phải quay lại cắm đầu xuống hồ.
Đợi tới khi Lâm Vãn hát. Tần Phong mới phát hiện cưng nhà mình có giọng thật dễ nghe. Mặc dù không phải nhạc thiếu nhi nhưng qua giọng mặt dưa lại chuyển biến đặc biệt.
Ánh đèn mờ hắt tới mặt Lâm Vãn, lông mi dài phủ bóng xuống, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.
Lâm Vãn thật đẹp!
Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Tần Phong. Con gái 18 thay da đổi thịt, còn Lâm Vãn đây sao mà càng lớn càng đẹp như con gái thế?
Bỗng nhiên, Lâm Vãn liếc mắt về phía mình, thắc mắc nháy mắt, Tần Phong mới tỉnh ra cất giọng, hóa ra đã tới phiên mình.
Cáu rồi, không hát nữa! Tần Phong ném micro, nhanh chóng đẩy Lâm Vãn lên ghế salon, hôn nóng bỏng.
Lâm Vãn mặc dù tỏ ra không được tự nhiên nhưng sự nhiệt tình khác thường cũa Tần Phong cũng đủ khiến băng bắc cực tan chảy thành sông.
Đầu lưỡi nóng bỏng của Tần Phong lướt qua răng Lâm Vãn, ở trong miệng dùng lục quấy đỏa. Tay vươn vào quần trong nắm lấy mông cậu, vừa dung sức tách ra hai bên.
Phía dưới sau khi bị tách ra bị không khí len vào, kích thích khiến Lâm Vãn cảm thấy ớn lạnh. Cảm giác bị xỏ xuyên đêm đó mỗi lần nhớ lại đều kích thích đến từng tế bào. Phía trước cũng có cảm giác nhưng đang mạo hiểm lướt sóng. Tần Phong cũng rơi vào trạng thái kích tình, vội vã cởi quần Lâm Vãn.
Ngay khi đang gươm súng sẵn sàng, bỗng có tiếng đập cửa.
Lâm Vãn ngẩng đầu lên hung dữ hỏi: “Ai đó?”
Lâm Vãn cũng liền vội đẩy hắn ra, chỉnh lại quần mình.
Người vào là quản lí của OK, chỉ thấy sau hắn còn có hai cô gái trẻ mặt đầy son phấn.
“Tần ca, anh tới rồi sao còn không gọi tôi hả?”
Hóa ra Tần Phong quen biết quản lí ở đây, từ lời của nhân viên phục vụ biết được Tần Phong tới nên cố ý dẫn theo hai người đẹp tới khoản đãi Tần Phong.
“Tần ca, anh hơn một tuần rồi không tới, người ta nhớ muốn chết rồi!” một cô gái ngực lớn đặt mông ngồi lên đùi Tần Phong, hôn tới miệng hắn.
Hôn chưa nóng thì bỗng cô gái ngã lộn nhào ra bàn, đầu đập vào mặt bàn kính thủy tinh vang lên tiếng “cốp”
Mọi người đều hoang mang, nhìn về phía Lâm Vãn mặt mày khó coi như ăn tỏi. Ai cũng thấy rõ là cậu trai bảnh mã này vừa rồi đã đẩy cô gái kia xuống.
“A, chảy máu rồi! Ôi mặt của tôi…”
Lâm Vãn cũng không xem cô gái bị thương, bản thân cậu cũng đã đau tới không thốt nên lời.
Người giây trước vừa hôn mình cuồng nhiệt, giây sau đã ở trước mặt mình bị người khác hôn, cậu cảm thấy trong lòng mình như bị ngâm nước sôi, bị roi da quất, vỡ vụn thành từng mãnh, đau tới không thể kiềm chế.
Khi phục hồi tinh thần lại, hai tay đã dùng sức đẩy người ra.
Lâm Vãn cũng không nhìn cô gái bị thương, hắn đang tập trung trừng Lâm Vãn. Mặt cũng không hề có vẻ bối rối.
Cũng đúng, mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Lâm Vãn vốn thích phụ nữ, cho dù có lên gường cũng không hề ước thề gì.
Giữa hai người nói cùng cũng chỉ là bạn, lúc cần dùng thì hâm nóng, khi không cần thì chỉ là bạn bè không đáng để tâm.
Mà phụ nữ mới là độc mà Lâm Vãn đời này cai không hết.
Giống như cô gái kia, vừa nhìn còn tưởng có giao hảo, tình cảm với Lâm Vãn không tệ, chắc chắn không thể chỉ đơn giản ca hát, ăn cơm cùng nhau như vậy. Lâm Vãn mới về được bao lâu? Ngoài kiếm tiền, vội vàng báo thù, cũng không quên tới đây giải trí vui vẻ.
Quản lí và cô gái còn lại một người vội gọi người, một người dùng khăn sạch trên bàn bịt vết thương.
Tiếng khóc cô gái kia càng lúc càng lớn, Lâm Vãn cuối cùng không nhịn đươc nhìn nàng một cái, khuôn mặt được coi là khá xinh đẹp đã bị dính đầy máu đỏ.
Nhưng không hiểu sao tình cảnh thê thảm này lại khiến Lâm Vãn sinh ra khoái cảm khó tả, thù ghét các thứ đều bốc hơi hết.
Nhưng sau đó, cậu đã bị suy nghĩ đáng sợ trong đầu mình làm cho tái mặt.
Trong một giây đó, cậu đã muốn bẻ gãy hai chân, rút hết răng Tần Phong, nếu vậy thì có phải hắn sẽ mãi mãi thuộc về mình chăng?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận