Sáng thứ hai, Lâm Vãn không lên lớp. Cậu bị gọi vào văn phòng chủ nhiệm làm việc.
Vào văn phòng, hiệu trưởng và chủ nhiệm mặt mày nghiêm túc đang đứng bên trong.
Lâm Vãn cũng không nhìn sắc mặt xanh mét của hai thầy. Cậu vô ý nhìn về phía cửa sổ trong văn phòng xa hoa.
Cửa sổ được lau sạch không một hạt bụi, khiến ánh sáng dễ dàng xuyên vào. Tuy phong cảnh ngoài cửa rất đơn giản, chỉ là một con hẻm nhỏ và tường trường, nhưng trên tường trong hẻm mọc đầy dây leo xanh tạo nên vẻ thanh bình khá thích.
Lâm Vãn hài lòng thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Báo cáo!”
Hiệu trưởng là một ông tóc đã muối tiêu, nhìn nam hài còn nét ngây thơ trước mặt, thầm thở dài: đứa trẻ này, đáng tiếc.
“Em trước 4 giờ hôm qua đang ở đâu?”
Lâm Vãn mở lớn hai mắt: “Em…đi mua sách.”
“Nói dối, hôm qua em ở cùng ai?” người nói là cô Lưu chủ nhiệm, tính tình nóng nảy.
Nàng nâng mắt kính mình, nói tiếp: “Ngày hôm qua có người thấy em ở trong xe cùng một người đàn ông, xe đậu trong hẻm ngoài trường…”
Chiều hôm qua, ở phòng dạy điều lệ có công tác hội nghị, mỗi tuần 3 lần trước giờ cơm tối, nhiều thầy cô đang họp ở đó. Trong lúc họp, có người buồn chán nhìn ra cửa sổ, kết quả là thấy được một màn như vậy, kinh hoảng đến cứng cả tay.
Đợi khi mọi người đều tới cửa sổ nhìn lại, thiếu chút chút làm bể luôn cửa kính. Bên trong hai người phơi da thịt cuộn lại một chỗ, mãnh liệt vô cùng. Dù chỉ thấy mờ mờ cũng nhận rõ được cả hai người bên trong đều là nam.
Chuyện dọa người hơn nữa còn phía sau. Sau khi hai người bên trong bước xuống xe, một người còn mặc đồng phục trường, thậm chí còn có thể nhận ra đó là con của lãnh đạo thành phố vừa chuyển tới—— Lâm Vãn.
Về việc xử lí thế nào, các giáo viên có liên quan và hiệu trưởng đã bàn bạc cả đêm. Do có thể tạo thành hậu quả nặng nề nên phải xử lí thật nghiêm khắc.
Lâm Vãn ngẩng mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, mắt ngây dại như nai con, nước mắt lưng tròng.
Trong giây lát thấy cảnh đó, cô Lưu cũng có cảm giác không đành lòng hỏi tiếp.
“Cô à,… em…em. Mọi người cũng nhìn thấy?
Hiệu trưởng nhìn cô Lưu một chtú, gật đầu: “Lâm Vãn, em còn nhỏ, có một số việc suy xét chưa thấu đáo. Các thầy cô đã suy xét nửa ngày, quyết định báo cho phụ huynh em, chiều nay là họ có thể tới rồi.”
Mấy lời thuyết phục sau đó Lâm Vãn nghe câu được câu mất. Sau đó hai vị giáo viên thấy đứa trẻ này bộ dạng đau buồn quá, còn cho phép về phòng ngủ chờ phụ huynh tới rồi giải quyết tiếp.
Lâm mặt dưa trên đường về phòng ngủ cúi thấp đầu. Vì đang là giờ lên lớp, trong kí túc xá không một bóng người. Chờ đến khi vào phòng ngủ, Lâm Vãn nhanh chóng khóa cửa lại, lấy sổ tiết kiệm trong tủ của mình ra.
Đây là 2 vạn nguyên (1 nguyên=10 tệ).sau khi lần trước cậu hợp tác làm ăn riêng, Nhị Minh vừa thúc ép vừa kín đáo đưa cho cậu. Lâm Vãn bỏ sổ tiết kiệm và giấy tờ cá nhân bỏ vào trong ba lô, lại chọn vài bộ quần áo bỏ vào.
Cuối cùng, cậu lấy ra phong thư mình viết suốt đêm qua, bỏ vào trên drap giường.
Nhìn chung quanh gian phòng một chút, lại nhìn bàn học đầy sách, Lâm Vãn hiểu rõ kể lúc cậu bước chân ra khỏi phòng này cũng có nghĩa là cuộc sống của cậu về sau sẽ hoàn toàn thay đổi.
Có điều Lâm Vãn tuổi còn nhỏ, chuyện rời nhà bỏ trốn cũng cần chút quyết tâm và dũng cảm mới làm nổi.
Thay vì phải che che giấu giấu sống cả đời, chi bằng sớm công khai cho thiên biết cho rồi.
Mà quan trọng hơn là, Lâm Vãn bây giờ đã không còn dính líu tới cha mẹ mình nữa, cậu không còn là con trai của lãnh đạo thành phố, cháu trai của lãnh đạo tỉnh rồi.
Thiếu đi những quan hệ này, cậu chỉ còn là Lâm Vãn, một Lâm Vãn toàn tâm toàn ý yêu Tần Phong.
Nghĩ vậy, Lâm Vãn tràn ngập niềm tin, bước nhanh ra khỏi cổng trường.
Vì đang trưa, nhà nhà đều quen để cửa hờ nên Lâm Vãn ra khỏi cổng trường rất nhẹ nhàng.
Bắt một chiếc taxi tới xưởng sửa xe ở ngoại thành. Cương Tử đang đứng trước cổng thấy cậu liền ngây người một chốc, nhanh chóng quay lại hỏi:
“Sao giờ này đã về rồi? Không lên lớp à?”
Lâm Vãn liếc mắt, thoáng cái đã thấy Lâm Vãn đang ở ngồi trên bàn, có một cô gái trẻ đang ôm cổ hắn cười ngây ngất lay động.
Thấy Lâm Vãn tới, Tần Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Đừng thấy cánh tay Lâm Vãn gầy gò mà coi thường, cậu lật bàn chỉ dùng một tay thôi đó! Còn cái bàn mình đang ngồi bây giờ, trên đó còn có mấy hộp đinh ốc nữa! Lâm Vãn nếu nổi sức điên lên, mọi người trong phòng chắc đều thành nhím mất.
Phỏng chừng nhận ra không khí mờ ám giữa hai người, Cương Tử cũng đã nghĩ tới chuyện đó, giơ tay ngăn bạn trẻ Lâm Vãn lại: “Đừng kích động, chúng ta có gì cứ từ từ nói!”
Lâm Vãn buồn bực liếc hắn một cái: “Sao hả? Phạm quy nhà xưởng à?” nói xong mang theo balô, đi vòng qua cánh tay Cương Tử, tiến tới bàn chỗ hai người đang vắt vẻo, mạnh dạn bước lên lầu. Tiếng bước chân thùng thùng rung động hệt như tiếng trống.
Tần Phong bị chấn kinh, hơi choáng đầu, vội đuổi cô gái đi, sau đó lập tức theo lên lầu.
Lâm Vãn đang lấy quần áo trong balô ra, đi qua tủ đồ đơn giản trong phòng nghỉ treo quần áo.
“Trường em nay cho nghỉ à?” Tần Phong ở sau mông Lâm Vãn dè dặt hỏi.
Mặt Lâm Vãn thoải mái trả lời: “Không cho nghỉ, em bị trường đuổi rồi.”
“À…Hả?” Tần Phong không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Hắn dùng sức kéo tay Lâm Vãn: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lâm Vãn chậm rãi ngẩn đầu, hồi lâu mới nói: “Có giáo viên thấy cảnh chúng ta ở trong xe hôm trước rồi…” nói xong, lại xoay người sang chỗ khác, sắp xếp quần áo: “Thầy cô đã báo cho ba mẹ em biết. Bọn họ mà biết thì chắc đánh em chết. Em không biết trốn ở đâu nên đành qua đây trốn trước. Nhưng sẽ không làm hỏng chuyện tốt của anh đâu, chờ em mượn được tiền Nhị Minh rồi sẽ đi.”
Tần Phong ác ý quất mạnh mông Lâm Vãn một cái: “Người thân của em ngoài anh ra còn có ai? Em mượn tiền Nhị Minh làm cái beep gì? Còn có anh đây mà!”
Lâm Vãn cười ha ha, nhảy lên người bắt đầu thu xếp gường.
Lâm Vãn nhìn gương mặt tươi cười của Măt Dưa, trong lòng không cười nổi. Hôm đó sao mình lại gấp gáp như vậy? Nếu mình lái xe ra xa chút thì tiểu tử ngốc này cũng không tới nổi bị đuổi học. Trong trí nhớ của hắn, Mặt Dưa còn là học sinh có thành tích đứng đầu đó…
Đêm hôm đó, Tần Phong không hề rời đi, ở lại chen chúc với Lâm Vãn trên một cái giường nhỏ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận