Cương Tử và Tần Phong thực sự đăng kí một công ty vận tải, nhanh chóng xâm nhập vào thị trường đang bị mấy lão đại chiếm đóng.
Ông chủ Vương ra vẻ một trưởng bối dìu dắt hậu bối, cung cấp không ít lợi ích, giúp bọn Tần Phong tranh mấy tuyến đường vận chuyển ở khu công nghiệp cao ngoại thành.
Người sáng suốt nhìn là biết, ông chủ Vương là đang châm thuốc nổ ngầm, chỉ chờ hai con chim non ngu ngốc sa vào là có thể nã pháo vào phía lão Trịnh.
Nhưng hai kẻ bị người ta lợi dụng, lại còn rất phấn khởi, mượn 5 chiếc xe khác từ chỗ ông chủ Vương, bắt đầu vận hành.
Cậu học sinh bỏ học mới ra đời kia cũng không nhàn rỗi, giúp bang bọn hắn sắp xếp sổ sách tài chính.
Tần Phong sợ Lâm Vãn ở xưởng sửa xe một mình sẽ sợ nên đêm nào cũng qua ở với cậu. Hai người đều là trai trẻ, tinh lực dồi dào, cùng chen chúc trên một cái gường nhỏ thì ngoài ngủ cũng khó tránh khỏi phát sinh chuyện khác. Có điều trên người Tần Phong thoáng có mùi nước hoa, rõ ràng ban ngày có dính tới sắc dục tình mê rồi.
Lâm Vãn làm như mình bị nghẹt mũi, coi như không ngửi thấy mùi gì. Bởi vì thay vì để tâm đám yến oanh tới như đèn kéo quân ấy thì cậu còn chuyện khác quan trọng hơn phải tính toán.
Nhắc tới cũng thấy kì, 5 chiếc xe đã đi vào hoạt động hơn 1 tuần mà bên phía lão Trịnh vẫn không có động tĩnh gì. Lẽ nào đầu năm nay con cọp này lại đi ăn chay niệm Phật rồi?
Có điều cọp không phát uy chỉ vì nó còn chưa tìm thấy chỗ hiểm của con mồi, đến ngày nó gương răng nanh thì chắc chắn phải thấy máu.
Đương hạ, các quầy hàng ven đường đều rất sôi nổi, mùi thịt nướng lan xa mười dặm, nếu ngồi lên bàn tròn, ăn vài que thịt nướng, uống vài chai bia nữa thì đúng là tuyệt vời.
Tuy mới hoạt động một tuần nhưng mọi người đều ăn nên làm ra được lắm. Tần Phong gọi hết tài xế, người bán vé lại, bao hết một quán ven đường, mấy người vây quanh một cái lò nướng thịt, cá, mực. Sau khi bắt đầu nướng thì cả nửa con phố cũng náo nhiệt lên hẳn.
Lâm Vãn ngồi kế Tần Phong, chen chúc bên lò nướng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị hung đỏ ửng. Tần Phong còn không ngừng gấp thịt bò nướng chín vào dĩa Lâm Vãn.
Trẻ con cần được bồi bổ thật tốt.
Vừa nãy Lâm Vãn ở bốt điện thoại ven đường gọi điện về nhà. Tần Phong đứng cạnh, cách 7 8 thước vẫn còn nghe được tiếng cha Lâm gào thét trong điện thoại.
“Mày đủ lông đủ cánh rồi ha! Nói coi, chuyện mày với thằng kia ở trong xe là thế nào?! Giờ mày đang ở đâu?”
Một đống câu hỏi liên tục tuôn ra, Lâm Vãn rơi lệ nói: “Cha, con xin lỗi…, còn thích đàn ông…Còn là đứa không bình thương…”
Ngay lập tức đầu dây bên kia lại bắt đầu ầm ầm lên. Cho dù là người cha điềm tĩnh cỡ nào, khi nghe giới tính con mình bất thường, đều như được lôi thần nhập.
“Cha, con đang ở với bạn, có hắn chăm sóc con. Cha với mẹ đừng lo… Con xin lỗi mọi người…Mọi người coi như chưa từng có đứa con này đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Phong vỗ vỗ vai Lâm Vãn: “Em còn cứng hơn anh. Cha anh ngày trước đánh anh sập trời lở đất, anh còn chưa có ý định bỏ nhà đi.”
Lâm Vãn ra sức trừng Lâm Vãn, bạn Tần cũng cảm thấy mình khen không đúng chỗ, không biết làm gì khác hơn là ôm Mặt Dưa nói: “Người anh em, không sao đâu! Em còn có một người cha có thể dậm chân mắng chửi…Được rồi, không nói nữa, đi uống rượu đi!”
Chờ mấy thùng bia được tiêu thụ sạch không còn chai nào, Cương Tử khởi đầu hát mấy ca khúc quen thuộc, trong lúc gào rống thảm thiết khiến người đi đường nhộn nhịp ghé mắt liếc xem.
Đúng lúc này, điện thoại Cương Tử vang lên. Cũng không biết đầu kia nói gì mà Cương Tử từ từ thu lại vẻ mặt hớn hở, sau khi cúp máy lại nói nhỏ vài câu với Tần Phong.
Lâm Vãn tuy bận nướng thịt, nhưng cũng thấy bọn họ liếc qua nhìn mình vài lần.
Không lâu sau, Tần Phong nói với Lâm Vãn: “Anh lát nữa đi bàn chuyện làm ăn. Em cũng đừng ăn nữa, về xưởng giúp anh lấy bảng thống kê tài chính tháng trước trong bàn ra giúp anh.
Lâm Vãn chậm rãi hạ đũa, ừ một tiếng, sau đó đứng dậy.
Lúc tới chỗ ngoẹo ở ngã tư, Lâm Vãn dừng lại, đứng ở góc chết bên đường, từ xa nhìn cảnh bên quán ăn.
Chỉ thấy Tần Phong gọi điện, qua chừng 10 phút thì một chiếc taxi tới, có một cô gái trang điểm xinh đẹp, như ong bướm nhào tới trong ngực Tần Phong
Cô này nhìn rất quen mặt, nhìn kỹ hơn thì nhận ra đúng là người gặp trong xưởng hôm trước.
Lâm Vãn lẳng lặng nhìn, nhìn người ta lả lướt ngồi xuống chỗ khi nãy mình vừa ngồi, tình chàng ý thiếp với Tần Phong.
Nhìn lâu, mắt đau, lòng lại càng đau, thậm chí còn có chút cảm giác nản lòng thoái chí. Nếu như mình mặc kệ tất cả, đi tới bên cạnh Tần Phong thì sẽ thế nào? Chó không sửa được thói ăn phân, Tần Phong cũng vĩnh viễn thích phụ nữ có lồi có lõm. Mình thực sự có thể thay đổi hắn sao?
Cố nén xúc động đang dâng trào, Lâm Vãn nhấc chân chuẩn bị rời đi. Nhưng vào lúc này, có mấy chiếc jeep thắng kít chói tai lại trước quán ăn ven đường, mười mấy tay từ trong xe nhảy ra, tay cầm dao găm mã ấy, dáng người vạm vỡ.
Chẳng nói chẳng rằng, mãnh liệt xông lại chém bọn Tần Phong, Cương Tử phản ứng nhanh nhất, cầm lấy con dao dưới bàn dùng cắt thịt hồi nãy chém trả. Còn cô gái kia sợ hãi gào la, được Tần Phong che chở ra sau người.
Trận ẩu đả thế này, Lâm Vãn đã quá quen thuộc!
Chính xác là kiểu ra tay của bọn lão Trịnh
Nghĩ vậy, Lâm Vãn như phản xạ vô điều kiện xông ra ngoài. Tần Phong nhìn xung quanh, trong lúc đó có một lưỡi dao lén đâm tới. Chợt thấy Mặt Dưa quay lại, đưa cánh tay mảnh khảnh muốn chắn trước mặt mình, hắn lập tức vung tay đẩy mạnh Lâm Vãn sang một bên.
Lâm Vãn không phòng bị, thoáng cái ngã tới trên lò nướng đang nóng đỏ, lập tức, trước ngực Lâm Vãn bốc lên khói trắng, chỗ áo trước ngược bị nướng thành một cái lỗ lớn, da thịt trắng như tuyết bị nướng phát ra tiếng ‘xèo xèo’.
Việc này không thua gì cực hình in đấu Trung-Mỹ kết hợp. Lâm Vãn khi đó đau đến nỗi kêu lạc giọngm Tần Phong cũng không chạy tới, hắn vẫn vững vàng che chắn cô nương yếu ớt trong lòng.
Cương Tử chạy tới, bảo vệ Lâm Vãn ngã trên đất.
Trận ẩu đả này cũng không kéo dài, cảnh sát hình như đã được báo sớm, tới rất nhanh.
Thế nhưng nhân viên, tài xế, người bán vé của Tần Phong đều bị thương ít nhiều. Cả đám sau khi tới bệnh viện đều nhao nhao từ chức. Vì khi đám giang hồ kia vừa đâm chém vừa bảo: “Đứa nào dám hoạt động lưu thông trên mấy tuyến đường quy hoặc kia nữa là bọn tao chém đứt gân tay đứa đó!”
Mọi người nghe vậy, trong bụng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nếu còn chạy xe trên tuyến đường kia nữa thì chẳng khắc nào bán mạng cho Diêm vương. Dân thường nhỏ bé, nên rời khỏi chốn thị phi gươm đao khốc liệt.
Bởi vậy, phỏng chừng chẳng tìm được ai đủ gan dạ dám lại xe cho Tần Phong nữa.
Nhưng Tần Phong không để tâm việc đó, dù mình đã bảo vệ cẩn thận nhưng cô gái trong ngực vẫn bị dao quẹt bị thương ở cánh tay. Điều này khiến Tần Phong đau lòng không thôi, nắm cổ áo bác sĩ quát tháo: “Nếu mày để cánh tay nàng dính một chút sẹo, tao sẽ không để mày yên đâu.”
Bác sĩ cũng rất cứng rắn: “Anh coi đây là thẩm mĩ viện hả! Anh có bỏ tay ra không, có tin tôi báo cảnh sát bây giờ không!”
Con gái nhà người ta chứng kiến một màn thế này, lập tức cảm động đến rơi nước mắt: “Tần ca, em không sao, nhưng còn cánh tay của anh…”
Tần Phong vừa nãy cũng bị thương, cánh tay áo đã bị máu thấm ướt một mảng. Nhưng hắn lại lạnh nhạt gương tay lên: “Anh không sao, để bác sĩ xem cho em trước đi!”
Cảnh tượng này hệt như trong mấy bộ drama cẩu huyết. Theo đó thường còn có một kẻ tâm lí đen tối phối hợp phụ diễn, Lâm Vãn thấy đó hẳn là mình.
Vừa nãy dọc đường tới bệnh viện, Tần Phong chưa hề liếc nhìn mình một cái.
Ngực bị phỏng gây ảnh hưởng rõ ràng, đau đến nỗi chỉ hận không thể ngất đi, đau đớn quen thuộc khiến vết thương trên lưng vốn đã khỏi cũng âm ỉ đau lại. Lâm Vãn chỉ có thể tự đánh lạc cảm giác, thấy sao mình hệt như miếng thịt nướng, từ trên xuống từ trước ra sau đều bị lửa nướng qua, nhưng trái tim bên trong lại không hề bị nướng chín, một hơi ấm cũng không có.
Cương Tử dìu cậu: “Ráng chịu đựng chút nha Tiểu Vãn, sắp tới bệnh viện rồi.”
Lâm Vãn đổ đầy mồ hôi lạnh, cười nói: “Cương Tử ca, tôi ổn!”
Một bang bệnh nhân sau khi băng bó ở bệnh viện, đều ồn ào xuất viện, chỉ có Lâm Vãn bị bỏng nghiêm trọng, cần phải nhập viện theo dõi.
Vì Cương Tử phải tới đồn cảnh sát lấy khẩu cung, Tần Phong phải hộ tống cô gái kia về nhà.
Nên chỉ có mình Lâm Vãn cô quạnh nằm trong bệnh viện.
Nhìn trần nhà, Lâm Vãn thật không biết sắp tới mình nên đi đâu.
Nửa đêm, cửa phòng bệnh bị người lén lút mở ra. Lâm Vãn dựa vào ánh sáng đèn nhìn ra người tới là Tần Phong. Cậu vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tần Phong rón ra rón rén đi đến trước giường bệnh, tay sờ sờ không mặt nóng rần của cậu, ngồi yên không nhúc nhích.
“Tiểu Vãn.”
Lâm Vãn nhắm chặt hai mắt, không lên tiếng, nhưng Tần Phong dường như biết cậu không ngủ, lại lên tiếng.
Thấy Lâm Vãn không để ý tới mình, Tần Phong lấy một điếu thuốc và bật lửa ra.
Cái quái gì vậy! Biết bệnh viện cấm hút thuốc mà còn dám hút trước mặt bệnh nhân hả! Mắt mình mù hay sao mà thích phải thằng bệnh này trời! Lâm Vãn oán hận thầm nghĩ.
Thế nhưng sau đó, có tiếng ‘xèo xèo’ rất nhỏ vang lên, cùng với mùi da thịt cháy. Lâm Vãn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mở choàng mắt.
Chỉ thấy Tần Phong đang cầm một điếu thuốc lá đang cháy, đâm vào trên ngực mình!
“Anh điên rồi à!”
Lâm Vãn hô to một tiếng, vội kéo lấy tay Tần Phong điên. Nhưng lực tay Tần Phong quá lớn, đầu thuốc vẫn đâm trên cơ ngực cường tráng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận