Trước khi máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người tắt điện thoại di động. Tần Phong tắt điện thoại di động cất vào túi quần sau, vừa ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Vãn đang nghiêng cổ như đang suy nghĩ chuyện gì, cánh tay trắng trẻo gầy guộc đặt trên gối hơi run.
Tần Phong lấy bàn tay to khỏe của mình đặt lên tay cậu.
“Đừng sợ, một lát sẽ tới nơi thôi.” Nói xong lại bảo tiếp viên mang chăn tới, chia ra mỗi người đắp mỗi cái.
Lâm Vãn không nói cho hắn biết, từ nhỏ tới giờ mình đã ngồi máy bay không dưới 4 lần. Chỉ là thừa dịp mượn chuyện say máy bay làm cớ, Lâm Vãn tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt lại. Theo tiếng động cơ máy bay, đầu óc cậu cũng đang xoay chuyển.
Cái bình hoa kia được nện rất ác, cho dù có ở thiếu lâm tự luyện thiết đầu công 10 năm cũng bị chấn động não nặng.
Sau khi kéo Cương Tử vào phòng toilet riêng, Lâm Vãn dùng điện thoại Cương Tử gọi cho cảnh sát. Nội dung đại khái là báo ở ngoại ô thành phố có một xưởng sửa xe chuyên mua bán xe tang vật bị trộm. Sau đó cậu ném điện thoại lại trên người Cương Tử, lấy bảng ‘đang sửa chữa’ máng lên trước cửa phòng toilet rồi cúi đầu đi ra.
Đoán chừng bây giờ nhà xưởng đã bị bao vây niêm phong, Cương Tử cũng đã tỉnh. Người này là một đại ca tinh thông thủ đoạn bịp bợm, luồn lách còn trơn tru hơn cá chạch, lúc này chắc đã sớm nghe tin xui xẻo, chuồn mất dạng rồi cũng nên.
Hình tượng của Cương Tử trong lòng Lâm Vãn không tệ. Tuy sẽ không có ai hiểu phần ân tình này của cậu, nhưng cái bình hoa định mệnh kia thực sự là muốn giúp Cương Tử thoát được một kiếp.
Thứ Lâm Vãn có thể hết lòng giúp được chỉ có chừng đó.
Trận chiến ái tình này còn chưa bắt đầu thì cậu đã thua chắc rồi, nhưng cậu nhất định phải nắm được một số thứ.
Tuyệt vọng đến một mức độ nào đó có lẽ sẽ khiến con người ta trở nên điên cuồng.
Lúc máy bay đang ổn định trên không, Lâm Vãn chậm rãi luồn tay xuống dưới chăn Tần Phong.
Tần Phong vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng lại gặp phải ‘sói bắn máy bay’ (bị thủ dâm ấy) dâm dục, nhất thời cả người chấn động.
Diện mạo Lâm Vãn thật tốt, ót và chóp mũi như đều như phát ra ánh sáng, mắt đang nhắm lộ rõ hàng mi dày, bộ dạng như ngọc mài, nhìn thế nào cũng là một đứa nhóc thông minh ôn nhã.
Nhưng bảo bối ôn nhã này lại đang làm trò hết sức hạ lưu, đang xoa nắn gậy của bị hàng xóm ngồi cạnh.
Cũng may bị hại cũng không phải trym tốt, không có phản kháng, lại nở mũi hưởng thụ kích thích dị thường khi làm ở chỗ công cộng.
Bàn tay đang làm càn che dưới chăn. Bao nang nặng trĩu đang bị người ta nắm giữ trong tay, xoa đi nắn lại. Vì biên độ động tác nhỏ nên chỉ cần không xốc chăn lên thì dù có người tới bên cạnh cũng không sợ người ta biết tình hình bên trong.
Tiếp viên hàng không tướng mạo xinh đẹp đang lần lượt ngọt ngào hỏi thăm hành khách có muốn dùng đồ ăn thức uống gì không. Nếu theo tính cách bình thường của Tần Phong thì hẳn phải trêu ghẹo em gái xinh đẹp mới chịu.
Nhưng Tần Phong hôm nay lại tuyệt đối không vòng vo, mũi thở gấp, răng mài ken két, mắt trừng nhìn em gái tiếp viên nói: “Không cần!” Cái gì cũng không cần!”
May là tiếp viên ở đây có tố chất tốt, trên mặt chỉ mỉm cười rập khuôn. Có điều sau khi làm việc xong, tiếp viên sẽ đi buôn chuyện, kể với đồng nghiệp: “Thấy người ở hàng ghế thứ tư kia hông? Dám cá hắn ta đang táo bón không nhẹ đâu!”
Đừng trách Tần Phong không biết thương hoa tiếc ngọc. Chỉ trách quân tình phía dưới thực sự đang cấp bách quá (=]]). Sau khị bị năm ngón tay linh hoạt xoa bóp một phen thì thiên quân vạn mã đã tập kết chờ lệnh, chỉ chờ giếng bắt đầu phun là sẽ xuất thế tung trời.
Một lát sau, Tần Phong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tay nhéo nhéo lỗ tay Lâm Vãn. Còn Lâm Vãn cũng yên lặng thu tay bị dính ướt về. Có điều trong tay lại có thêm một vật- điện thoại của Tần Phong.
Sau khi xuống máy bay, hai người ngồi xe buýt đi tới khách sạn. Vì chọn kiểu du lịch tự phát nên toàn bộ lộ trình của hai người đều khá tự do.
Tần Phong sau khi lấy hành lý xuống, móc túi quần sau: “Đệt, không thấy điện thoại di động đâu nữa!”
Mặt Dưa ngẩng đầu hỏi: “Có khi nào rơi trên xe buýt không?”
Tần Phong cũng không còn là tiểu tử nghèo đi xem phim còn phải vay tiền nữa, bỏ cái điện thoại cũng không là gì, đáng tiếc trong đó còn trữ không ít số liên lạc, nhất thời không thể liên lạc với bọn Cương Tử được rồi.
Nhưng hai người đã ra ngoài chơi thì nên vứt hết mọi chuyện, thống khoái chơi cho đã.
Sau vài nốt đệm không vui, Tần Phong bắt đầu hăng hái phấn chấn bừng bừng làm hướng dẫn viên, dẫn Lâm Vãn du lịch khắp Sipsong Panna.
Hai người ban ngày đi du lịch nơi phong cảnh đẹp đẽ, buổi tối ở trên gường khách sạn chơi trò ‘rù quyến đánh lộn’.
Ở một nơi xa lạ làm chuyện đó cũng đặc biệt kích thích. Hai người trẻ tuổi đã giao hợp với nhau mấy lần, thế nên phối hợp vô cùng ăn ý. Lâm Vãn ở trên giường càng lúc càng lớn mật.
Nói theo Tần Phong chính là: ngay cả chân cũng dâm!
Lâm Vãn cong mông, cầm lấy JJ Tần Phong kề sát tới: “Em dâm đó thì sao, anh mau chơi em đi, nếu anh không đủ sức thì gọi giúp em hai người tới…A…A…”
Tần Phong đáp trả bằng cách thật hung hăng mà chịch cậu.
“Cho em dâm này! Ông đây chơi chết em!”
Mỗi lần làm tình đều kịch liệt như là lần cuối sắp chia xa, dường như sau lần này sẽ chia xa cả chân trời…
Hành trình rất mau qua, đã sắp lúc phải về. Hai người đang ở Lệ Giang xinh đẹp.
Tới Lệ Giang cổ thành mới hiểu rõ câu nói “Lệ Giang là thiên đường của đàn ông”.
Đàn ông ngồi ở cửa chơi cờ, uống trà, nói chuyện phiếm. Phụ nữ lại như con bò già lo liệu chuyện trong nhà ngoài nhà. Tần Phong còn hài lòng nói: “Đúng là nên gọi đám đàn bà đông bắc đến mà xem. Giặt có một đôi tất cũng nhăn nhăn nhó nhó, toàn bộ mẹ nó đều thiếu đòn. Nhìn đi, đây mới là phụ nữ này!”
Lâm Vãn cũng nói: “Ở đây thật tốt, Tần Phong, chúng ta không về, ở mãi đây luôn được không?”
Tần Phong cười ha ha nói: “Nói như em thì toàn bộ các lão gia bị ức hiếp sẽ chen tới Lệ Giang sống. Vậy nơi này không phải sẽ rối loạn hết lên sao! Đi, chúng ta đi ăn gà luộc đi! Ngày mau còn phải về…”
Đúng rồi, Tần Phong sao có thể ở lại đây? Trở về còn có một cuộc hôn nhân, một cái cọc giúp hắn một bước lên mây đang chờ hắn. Dã tâm và việc phục thù của hắn sẽ từng bước được thực hiện.
Chỉ là trong những mưu đồ lớn của Tần Phong , không có cái bóng của Lâm Vãn hắn.
Lâm Vãn dùng sức nhéo nhéo góc áo của mình, vẻ mặt có phần lo lắng. Khi Tần Phong quay đầu lại thì trong nháy mắt lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận