Vào ngày hai người phải trở về, Lâm Vãn lôi kéo Tần Phong đi chụp hình chung ở sân bay. Trời dù có chút u ám nhưng nụ cười của Lâm Vãn lại đủ để xua đi mây đen, Tần Phong bị Lâm Vãn ôm chặt hông, cười có hơi gượng gạo, giống như không quá thích ứng với việc thân thiết cùng Mặt Dưa trước nhiều người như vậy.
“Tách” một tiếng, hình ảnh hai người thân mật đã được lưu lại trong hình
Đáng tiếc cuộc đời không đơn giản như việc chụp ảnh. Trong khoảnh khắc ngồi trên máy bay, Lâm Vãn hiểu rõ tiếp theo là phong ba bão táp mà mình cũng không có cách nào khống chế được.
Tần Phong vừa xuống máy bay, còn chưa kịp thích nghi với chênh lệch nhiệt độ hai miền nam bắc, đã được các ‘chuyên viên’ tiếp đón hết sức kinh hãi ở sân bay. Một loạt cảnh sát tới sân bay bắt hắn, còn cả một đám phóng viên được cảnh đội mời riêng không ngừng nháy máy chụp.
“Không được cử động, không được cử động!” Lúc Tần Phong vũng vẫy muốn thoát thân thì bị cảnh sát đè chặt lên mặt đất, gương mặt cũng bị đè trở nên méo mó.
Lâm Vãn vì đi cùng hắn nên cũng bị cảnh sát mang về cục cảnh sát.
Tần Phong bị bắt vô cùng bất ngờ, chỉ có thể tìm cách để mình không bị tóm được nhược điểm quan trọng gì, cho nên lúc vào phòng thẩm vấn, hắn chỉ một mực cắn răng không nói, hỏi gì cũng không trả lời. Chờ tới khi ra khỏi phòng thẩm vấn, người đã bị giày vò tới độ thần trí mơ hồ, ngã nhào lên giường tạm giam, hắn mơ màng nghĩ tới: Không biết Lâm Vãn ra sao rồi.
Còn Lâm gia sau khi nhận được tin, Lâm ba liền chạy tới cục cảnh sát. Người cha trước giờ vẫn chưa động vào con một đầu ngón tay, lần này không nói hai lời, hung hăng đánh cho con mình một cái tát vang dội.
Lâm Vãn bị đánh ngã đụng vào góc bàn, trán rách một đường, máu đỏ chảy đầy mặt.
Yêu càng sâu hận càng nặng, cho dù con trai có ngu muội thế nào, Lâm gia cũng đã nộp tiền bảo lãnh cho cậu trước để cậu được thả ra.
Tốt khoe xấu che, chuyện dạy con thì nên để về đóng cửa lại mà xử thì hơn.
Sau khi về nhà thì Lâm Vãn phải hứng những trận oanh tạc luân phiên nhau, nam nữ trong nhà đề nhất tề xung trận, nhu có Cương Tử có, nhưng Lâm Vãn như người trúng bùa mê, chỉ cúi đầu, một câu cũng không nói.
Sau cùng, Lâm cha tức giận chỉ vào cậu nói: “Từ mai trở đi, mày không được đi đâu hết! Ở nhà thành thật ôn bài cho tao!”
Nói xong cũng khóa ngoài cửa phòng Lâm Vãn lại. Lâm Vãn chỉ yên lặng ngồi trên gường mình, ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi mặt trời dần dần ló dạng.
Qua hai ngày, những người lớn ở Lâm gia bắt đầu luống cuống. Từ sau khi về nhà, đứa trẻ này thế mà lại không thấm được chút giáo huấn gì, còn lên cơn tuyệt thực.
“Tiểu Vãn, con muốn bức tử ta với cha con hả!” nhìn đứa con bướng bỉnh gầy guộc, hai mó hóp sâu, Lâm mẹ lệ rơi đầy mặt.
Từ xưa đến nay, đều lòng con cái cứng rắn hơn lòng cha mẹ. Trong nhà đúng là nuôi một con sói vô ơn, người làm cha làm mẹ cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Khi Lâm Vãn nằm trong bệnh viện truyền nước biển, Lâm cha nghiêm mặt: “Sau này chuyện của mày, tao mới mẹ mày một chữ cũng không quản nữa!”
Đây là giới hạn cuối cùng của cha, trong lòng Lâm Vãn hiểu rõ, dù đã thành công nhưng trong lòng rất đau khổ. Khóe mắt Lâm Vãn lướt qua một đường nước mắt.
Mà Tần Phong trong tù cũng bùng nổ rồi.
Cương Tử đúng như Lâm Vãn dự đoán là thoát được một kiếp, trăn trở sai người tìm luật sư tới bảo lãnh Tần Phong.
Nhưng dường như có cấp trên tạo áp lực cho vụ án này, người nhất định không bảo vệ nổi. Có điều Tần Phong rốt cuộc cũng biết là ai khiến mình lật thuyền trong mương.
Sau khi nghe được và hiểu ra chân tướng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ-Lâm Vãn điên rồi!
Cươgn cũng cho là vậy. Lâm Vãn chơi quá quyết tuyệt rồi!
Đầu tiên là dùng bình hoa đập đầu mình, sau đó hợp tác cùng với cảnh sát bắt hang ổ của mình. Nếu là lúc đầu thì đáng lẽ chuyện phiền phức này cũng không là gì.
Nhưng phải biết rằng cha vợ tương lai của Tần Phong là Cao Bác- một lão già chỉ cần động một đầu ngón chân cũng thành chuyện được.
Suy cho cùng, Cao gia lo lắng vì con gái nhà này trong bụng đã mang thai, hơn nữa cô nàng lại rất thích Tần Phong. Tuy rằng Tần Phong còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp nhưng nghi lễ thì nhất định phải tiến hành!
Nhưng lại có một quả boom làm nổ tung suy tính của Cương Tử.
Sự tình phát sịnh chưa được vài ngày, một bưu kiện từ Vân Nam được gửi tới Cao gia, bên trong là vài tấm hình.
Khi đó, không ai biết món đồ này là “diễm chiếu môn” (*) rất hiện đại, có điều trong đó là hình 2 người đàn ông quấn nhau trên giường, người bình thường nhìn thấy đều không thốt nên lời.
(*) Diễm thiếu môn: ám chỉ vụ lùm xùm, bê bối tình dục (lộ clip sex) của tài tử Trần Quán Hy năm 2008.
Cao lão đầu trừng con gái, mày còn dám gả tao liền cho mày với cái thứ trong bụng một người 2 mạng đi đời!
Vậy nên Cao gia không bỏ đá xuống giếng nữa là tốt lắm rồi.
Tần Phong thế này thực sự quá đáng lắm rồi!
“Lâm Vãn đâu! Gọi hắn tới đây gặp tôi” Tần Phong cắn răng nói với luật sư. Hắn muốn tự mình hỏi người anh em chơi từ thuở đánh nhau lúc nhỏ, thiếu niên vài ngày trước lở Lệ Giang còn cùng mình ôn hòa triền miên.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì đây!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận