Lâm Vãn muốn làm gì?
Cho dù có là bố ruột của cậu cũng đoán không ra. Sau khi tuyệt thực vài ngày, vất vả lắm mới có thể bò lên gường, Mặt Dưa cũng không vội đi gặp Tần Phong đang trong tù.
Cậu gọi cho Cương Tử, đầu bên kia không bắt máy, cuối cùng Lâm Vãn phát một tin nhắn ngắn đi, không tới một phút sau, điện thoại từ đầu kia đã gọi tới.
Cương Tử ở đầu bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi, cách điện thoại còn có thể ngeh thấy tiếng nghiếng răng: “Thằng nhóc mày còn dám gọi điện cho tao à!”
Lâm Vãn trầm giọng thuyết: “Tôi muốn gặp mặt nói chuyện với anh.”
Cương Tử lại bật mood mắng người, sau khi mắng hai câu lại chuyển sang mood cảnh giác: “Bên cạnh mày có cảnh sát không?”
Lâm Vãn cười khổ mà nói: “Nếu tôi thực sự muốn các người bị bắt thì lúc trước mắc gì phải đập một bình hoa!”
Cương Tử vuốt vuốt vết sẹo trên đầu, buồn bực nói: “Sao hả, chẳng lẽ tao còn phải cảm ơn mày nữa!”
Bất kể thế nào, Lâm Vãn cuối cùng cũng thuyết phục được Cương Tử ra gặp mặt.
Đứng ở bên nhà xưởng cơ khí bị bỏ hoang đợi, Cương Tử trông thấy Lâm Vãn đang đi về phái hắn thì đạp chân mạnh một cước. Mặt Dưa hai ngày này náo loạn tuyệt thực, người ốm như tờ giấy, sau khi nhận một cước kia thì người văng cao, một hồi mới hạ xuống.
Cương Tử sau khi hạ một cước kia thì có hơi ân hận. Lâm Vãn này, khí chất cả người như một nụ hoa trồng trong nhà kính, tuy rằng trong đầu không biết chứa cái gì, gần đây lại làm chuyện khiến người khác giận sôi gan. Nhưng trong lòng Cương Tử coi cậu nhóc ôn nhã thư sinh này thật giống như em trai mình.
Nhìn bộ dạng Lâm Vãn run rẩy, Cương Tử rốt cuộc mới chìa tay lôi cậu dậy.
“Nói đi, tao bây giờ không khác gì con chuột cống ngoài đường, sống hèn hạ chui rúc không thấy ánh mặt trời. Tần tử cũng bị mày dằn vặt cho vào tù rồi. Mẹ nó, mày còn tính mang anh em tao ra chơi gì nữa?”
Lâm Vãn từ từ đứng thẳng người, bình tĩnh nói với Cương Tử: “Tôi muốn thay Tần Phong, trở thành cộng sự của anh
Mắt Cương Tử vốn không to, nhưng sau khi nghe Lâm Vãn nói xong lại như lớn được thêm một vòng, miệng há to như muốn thông với cổ họng.
Lâm Vãn nói tiếp “Đây là lựa chọn tốt nhất của anh, hiện tại xưởng tu dượng xe của anh đã mất, tài khoản ngân hàng bị đóng băng, quan hệ cũng không thể dùng, hợp tác có thể giúp anh khôi phục nguyên khí với tốc độ nhanh nhất…”
Thời gian tiếp theo, Lâm Vãn chậm rãi giảng giải, mang kế hoạch đã ấp ủ từ lâu ra nói hết cho Cương Tử.
Cương Tử nghe được, quai hàm cũng muốn rớt xuống rồi. Sau khi nghe xong, trầm mặc hồi lâu, chỉ trả lời một câu: “Lâm Vãn, với đầu óc này của cậu mà không học tiếp thì thật đáng tiếc. Cậu nghĩ kĩ đi, khi đã đi lên con đường này rồi thì không thể quay đầu lại nữa đâu.”
Lâm Vãn nhếch miệng mỉm cười, nét mặt ngây thơ cũng đã từ từ phai đi. Từ trong ra ngoài Lâm Vãn đã sớm tạm biệt thời niên thiếu rực rỡ rồi.
Cương Tử suy nghĩ tới cuối cùng chỉ cảm khái một câu: “Tần Phong đời trước có phải đã đào mộ tổ tiên nhà câu không? Thật đúng là oan nghiệt.”
Lâm Vãn rũ mắt.
Lúc Lâm Vãn vào tù thăm Tần Phong thì đã qua hơn một tháng.
Tần Phong nghĩ muốn vỡ đầu cũng không có cách nào cho Lâm Vãn một lời giải thích hợp lý.
Lâm Vãn lúc yêu hắn vẫn trong thật hiền hòa vô hại
Hắn hoàn toàn không ngờ sau khi sử dụng xong mới phát hiện, mẹ nó, đây hóa ra vẫn luôn là thuốc trừ sâu DDVP (đại khái là chất độc nguy hiểm).
Vì Lâm Vãn nhờ vào quan hệ nên có thể khiến hai người gặp nhau trong một căn phòng riêng
Nhìn vể mặt u ám của Tần Phong, Lâm Vãn chỉ đẩy đồ ăn mình mua qua: “Chân giò anh thích anh đó, trước khi đến đây em tới quán cơm đặt làm…”
Không đợi cậu nói hết lời, chân gò đã bị Tần Phong hất lên mặt cậu
Canh ngục đứng hai bên lập tức đè Tần Phong xuống, lớn tiếng quát: “Số 69, đàng hoàng chút đi.” Lâm Vãn nói với canh ngục: “Tôi không sao, anh ấy chỉ hơi xúc động chút.”
“Mày tới đây giả vời mèo khóc chuột làm gì? Nếu không phải tại mày thì ông đầy còn ở ngoài kia vui vẻ ăn nhậu mà!”
Lâm Vãn nhìn Tần Phong giận dữ, chỉ nói: “Anh còn nhớ lúc chúng ta còn học tiểu học không?
Tần Phong trừng mắt không nói lời nào.
“Khi còn bé, lúc nào em cũng theo sau anh, lần nào cũng hùa theo mấy trò mới giải trí nào đó. Anh muốn câu cá, em liền đi bắt giun dù lúc nhỏ em rất sợ sâu. Anh muốn chơi bắn ná, nhỡ bắn bể cửa kính nhà người ta, nhưng người bị mắng lại là em. Ai bảo em chạy không nhanh. Anh chơi vắt nước từ giẻ lao bảng vào hộp phấn của giáo viên…”
Canh ngục đứng hai bên đều nghe không nổi nữa. Cái tên số 69 này bị bắt là đáng lắm. Dám đánh, bắt nạt bạn học nhỏ, bây giờ coi như bị báo ứng đi, bị người ta tiễn vào tù rồi.
Tần Phong cũng nghe không nổi nữa, cậu ta có ý gì đây hả? Kể về thời thơ ấu chịu đựng mọi gian truân vất vả hả? Lâm Vãn làm con chó nhỏ theo mình 7 năm, chịu mọi khổ nhục để giờ quay ngược lại cắn mình một phát ấy hả?
Mẹ nó, thật giống như thảm án bắt nguồn từ một con giun.
“Rốt cuộc mày có ý gì?”
Mặt Dưa thong thả mà lấy một hộp chân giò ra từ cái túi mình mang theo, để trước mặt Tần Phong.
“Trước đây, dù là trò chơi nào thì luật đều do anh định ra. Có điều, bây giờ phải để em đinh rồi.”
Tần Phong tức đến khó thở rồi: “Mày định? Mẹ nó, tao còn chưa chơi với mày mà! Mày định cái rắm á! Ông đây kết hôn, mày bị kích thích, như chó điên cắn bậy một trận chứ chuyện mắc mớ gì tới mày hả! Mày là đồ biến thái chết tiệt!”
Lâm Vãn vẫn còn cười, cậu nói với Tần Phong lời cuối cùng: “Lo cải tạo cho tốt đi, em chờ anh!”
Một câu nói hết sức nhẹ nhàng, không đợi Tần Phong hiểu rõ thì phán xét của tòa án đã rơi xuống. Tòa án tuyên hắn buôn lậu đầu cơ trục lợi xe phi pháp, bị giam 3 năm. Lần này thì không có ai vì hắn mà bán nhà bán cửa lấy tiền, chạy chọt trước sau, xin xỏ quan hệ vì hắn nữa.
Hắn rốt cuộc phải thực sự ngồi tù tròn 3 năm.
Trong thời gian này, Lâm Vãn cũng không có tới thăm hắn. Nhưng vật dụng sinh hoạt cứ đều đặn đưa đến hằng tháng. Có thể là do được hối lộ nên Tần Phong ở trong tù cũng không phải chịu khổ quá.
Nhưng mỗi lần một mình nằm trên ván gường tù cứng ngắc, thì hận ý của hắn đối với tiểu Mặt Dưa, không, là cái đồ khẩu phật tâm xà lại như dời núi lấp biển. Người mất đi tự do hành động thì tưởng tượng sẽ ngày càng phong phú, hắn tưởng ra cả đống thập đại cực hình thời Mãn Thanh lên người tên khẩu phật tâm xà kia.
Chờ ông đây ra tù mà xem!
Vào ngày tự do thực sự đã tới, thanh niên 20 tuổi- Tần Phong- đứng trước cửa sắt nhà tù hít một hơi thật mạnh, kéo lê đôi giày cũ, chậm rãi đi về thành phố.
Bỗng nhiên, một chiếc xe thể thao màu trắng xì khói nóng bên cạnh hắn
Tần Phong tránh qua một bên, liếc mắt nhìn về phía tên lái xe hấp tấp kia, không ngờ lại thấy người trên xe là người hắn quen
Tuy rằng, người trong xe đang xuống cao lớn hơn, đã không còn mỏng manh như trước, tuy rằng nhãn tình không phù hợp với khuôn mặt, tuy rằng nét mặt còn mang theo vẻ khách sáo xa cách, nhưng Tần Phong liếc mắt một cái đã nhận ra là Lâm Vãn đã ba năm không gặp
“Tần Phong, tôi đã đến đón anh đây.”
Thiệt là một lời thoại đầy xúc động.
Đáng tiếc kẻ đang lê lết giày, lưng mang hành lý kia không phải Thái Hà tiên tử, mà Lâm Vãn cũng không phải Tôn Ngộ Không cưỡi thất thải tường vân
Tần Phong hết sức dứt khoát, phi cả chân lẫn giày đạp tới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận