Có điều một cước này cũng không như nguyện chạm được tới Lâm Vãn . Sau lưng Mặt Dưa xuất hiện hai người đô cao, nhanh như chớp mà bắt được chân Tần Phong, còn ấn Tần lão đại hắn xuống đất.
“ĐMM” Tần Phong đỏ mắt. Mới vài năm không gặp, Lâm Vãn đã cao tay hơn rồi, ra ngòi còn đem theo vệ sĩ bảo vệ hai bên, đúng là đồ ra vẻ!
Tần Phong muốn đứng lên, nhưng lại bị hai người đè chặt trên mặt đất. Hai gã này nhìn là biết đã được huấn luyện chuyên nghiệp, ra tay cũng rất thuần thục. Cho dù Tần Phong có vũng vẫy nửa ngày cũng không thoát được.
Lâm Vãn có lẽ cũng nhận thấy chỗ bất ổn, trừng mắt với hai gã đô cao: “Bộ chưa ăn sáng hay sao thế? Đè mạnh xuống coi, đừng để hắn có khoảng trống thoát thân.”
Lời này chẳng khác gì dầu đổ vào lửa. Tần Phong rướn cổ lên chửi bới, oán khí mấy năm cũng biến thành lời lẽ thô tục phun ra hết.
Lâm Vãn bất động nghiêm mặt, không nhận ra đang vui hay giận gì, chỉ ngoắc ngón tay, ra hiệu mang người ra xe.
Xe lái rất nhan, một chốc đã tiến vào khu vực nội thành
Tần Phong nhận ra xe đi vào chỗ quen thuộc, đúng là nơi trước đây mình từng ở. Đúng là căn nhà trước đây hắn vẫn luôn ở.
Mở cửa, trang trí trên vách tường trắng ở trong phòng vẫn còn nguyên, chỉ là trong phòng ngủ có thêm một cái bàn thờ nhỏ, nằm ngay giữa bàn là một hủ tro cốt, trước đó để ảnh Tần đại thúc và nhiều hoa quả, hoa tương và hai chai rượu.
Lâm Vãn quay đầu nói với Tần Phong: “Nhà này là tôi mua lại, sau đó mang tro cốt của chú Tần đến. Nhà này lúc còn sống chú ấy ở không được bao lâu, bây giờ thì không ai có thể đuổi chú ấy ra được nữa…”
Tần Phong nhìn ảnh chụp của cha mình, trong mắt xuất hiện chút tia tơ máu.
Lâm Vãn cho hai vệ sĩ thả người, sau đó bảo bọn họ đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Y nói với Tần Phong đang muốn lao lại: “Hôm nay tôi chỉ muốn mang anh tới thăm chú Tần. Ân oán của hai ta cũng đừng mang ra tính trước mặt chú ấy, anh đồng ý không?
Tần Phong không trả lời, chỉ quỳ gối trước bàn thờ dập dầu mạnh mấy cái.
Ở tù 3 năm, lúc nào hắn cũng nghĩ tới chuyện trả thù Mặt Dưa như thế nào, nhưng mối huyết hải thâm thù của cha, hắn là con mà tới bây giờ vẫn chưa thể nợ máu trả bằng máu được.
Lâm Vãn quay người vào phòng bếp, mang ra một cái khạp thức ăn bằng nhôm, trong đó nhuộm 1 lớp màu hồng của thức ăn, là món thịt hầm ớt mà Tần Phong thích ăn nhất.
Y mang khạp thức ăn thơm phức để trên bàn, sau đó nói với Tần Phong: “Tôi làm đó, cũng không phải món sở trường gì, anh nếm thử không?”
“Tao nhìn mặt mày mà nuốt trôi được à?” Tần Phong vẫn tức giận như cũ.
Lâm Vãn mỉm cười, ngồi bên cạnh bàn bắt đầu ăn. Vì thịt hầm ớt quá cay, chưa ăn được vài miếng thì trán đã vả mồ hôi, phải cởi áo khoác, cởi nút áo sơ mi phía trên mới tiếp tục ăn.
Xuyên thấu qua lớp áo sơmi, vài đường vết sẹo rõ đến dễ nhìn thấy. Tần Phong đương nhiên biết vết sẹo kia từ đâu mà có, sẹo trên người Lâm Vãn dường như đều có liên quan đến hắn.
Nhất thời, hồi ức năm xưa-thứ đã bị thù hận bao phủ bao lâu nay- chợt hiện ra: Tiểu Mặt Dưa luôn đi theo sau mông mình, còn trẻ con như cún con chưa dứt sữa, bị người ta ăn hiếp nhưng không chịu nói, sợ chết mồ còn theo mình đi đánh nhau, tên ngốc đạp xe tông cột điện….
Thơm, thối, ngọt, cay trộn lại với nhau tạo thành một vị kì lạ sôi trào trong lòng. Muốn thực sự hoàn toàn căm hận Mặt Dưa thật đúng là không phải chuyện đơn giản!
Chờ tới khi một miếng thịt được nhét vào trong miệng mình, Tần Phong mới hốt hoảng phát hiện, bản thân mình thế mà lại rất lâu rồi không ngồi bên bàn ăn, Lâm Vãn cũng không cười gắp cho hắn ăn hết thịt rồi mới cúi đầu ăn phần của mình
Tần Phong đã ở trong tù thời gian dài như vậy, độ thèm ăn cao ngất, nên trong chốc lát tạm gác lại ân oán, tập trung tâm trí vào khạp đồ ăn.
Phải nói tay nghề Lâm Vãn thật không tệ, trong vị cay nồng còn có chút mùi bơ nhẹ, mùi vị men theo đầu lưỡi tới thực quản vô cùng dễ chịu.
Thấy Tần Phong thích ăn, Lâm Vãn khui một lon bia đưa cho Tần Phong
Tần Phong đang ăn thấy khát, lấy lon bia lạnh uống một hơi cạn sạch
Chờ hắn ăn đã thèm rồi mà lau miệng mình thì mới phát hiện Lâm Vãn sớm đã buông đũa, ngồi bất động nhìn mình.
Lâm Vãn trước đây thường nhìn Tần Phong chăm chú như thế, nhưng trong sự chăm chú cũng có một ít rụt rè, khi bị phát hiện sẽ né tránh, làm cho người khác không nhịn được nổi lên tâm tư muốn ghẹo.
Mà Lâm Vãn bây giờ, ánh mắt vẫn chăm chú như xưa, nhưng tâm tình lại như được lớp kính che đậy kĩ càng, chỉ còn lại cảm giác khó chịu đâm vào lòng.
“Mẹ mày, nhìn cái gì! Còn muốn tống ông đây đi đâu nữa?”
Lâm Vãn cười như gió xuân ôn hòa: “Ừ, ý hay đó, lát nữa tống anh lên giường ha!”
Mẹ nó, ý đồ chọc ghẹo quá lộ liễu.
Cơn giận vừa được bia làm dịu lại nổi lên lại, Tần ngang ngược đứng dậy, vừa định kéo cổ áo Lâm Vãn thì người bỗng lảo đão, ngã đổ lên bàn, bị chút dầu mỡ còn sót lại vẩy hết lên người.
Tần Phong muốn đứng lên, nhưng lại không hiểu vì sao mà chân nhũn ra mềm oặt.
Lâm Vãn còn đang cười, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét trên mặt Tần Phong.
Đã có nhiều cô gái xiêu lòng trước những thằng bad boy sống tạm bợ, hết người này tới người khác, không hề có quy tắc. Tuy Tần Phong không tính là đẹp trai xuất chúng nhưng cũng có vẻ nam tính ngời ngời, phối hợp với vóc người khỏe mạnh, loại bad boy hư hỏng này cũng đủ khiến một đám gái theo ầm ầm rồi.
Nhất là cặp mắt kia, kiệt ngao bất tuân, giống như đang nhìn không nổi y nữa.
Có điều Lâm Vãn càng thích hơn nếu ánh mắt ấy bị nhiễm sắc dục, còn có một thân da thịt có tính đàn hồi cao kia nữa, xúc cảm thực sự rất tuyệt.
“Tần Phong, tôi muốn xoạc anh.”
“L*n mẹ ngươi! Dám thử một lần xem, coi ta bẻ nát lão nhị của mày…” Tần Phong càng hoảng sợ, cho là mình bị ù tai, chờ tới khi kịp phản ứng, vừa mắng chửi vừa đứng dậy nhưng lại không đủ sức lực.
Bia kia chắc chắn không có vấn đề! Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tần Phong
Tiếp đó hắn không kịp suy nghĩ cái gì, Lâm Vãn thế mà lại bế hắn lên, đặt lên nền gạch men trong nhà bếp. Mấy năm không gặp, sức lực của Mặt Dưa tăng lên thấy rõ.
Tần Phong liều mạng chửi bớt.
Còn Lâm Vãn lại ung dung mà cởi áo quần Tần Phong, mút liếm lên bộ ngực dính đầy dầu mỡ của Tần Phong.
Tần ngang ngược có cơ ngực phát triển, hợp với cổ căng trướng tạo cảm giác như vừa mới phát dục thành công.
Lâm Vãn ngậm hai hạt đậu nhỏ vào miệng, thưởng thức một hồi lâu rồi ngẩng đầu nói: “Anh thực sự đủ cay đấy.”
Đây là một câu nói hạ lưu mang hai nghĩa. Đương nhiên Tần Phong nghe hiểu. Có điều đánh chết hắn cũng không ngờ có ngày mịnh bị tên Mặt Dưa èo uột này đè dưới sàn mà sỗ sàng trêu ghẹo.
Sau đó, hắn không mắng được nữa, Lâm Vãn cởi quần của hắn, cầm thứ kia ngậm vào trong miệng.
Đầu lưỡi mang vị cay kích thích thứ có da thịt mẫn cảm bên dưới, cảm giác nóng rát càng làm kích thích ham muốn dồn nén đã lâu.
Tần Phong ở trong tù làm hòa thượng ba năm, bị đầu lưỡi mềm mại chạm vào, lập tức giương lên như nòng pháo, liên tục được nạp đạn vào, chỉ cần được giải phóng là bắn ra ngay.
“Ra nhiều ghê đấy!” vẻ mặt Lâm Vãn không đứng đắn nhìn Tần Phong, nhổ thứ trắng trắng trong miệng ra, sau đó sờ tới chỗ quan trọng của Tần ngang ngược.
“Ngày trước, ngươi lúc nào cũng làm hấp tập, cũng không chịu giúp ta chuẩn bị bôi trơn đàng hoàng. Ngươi coi này, phía sau phải chuẩn bị thế này mới xoạc tốt được.” Lâm Vãn vừa nới giãn vừa giảng giải.
“Lâm…Lâm Vãn, chuyện ngươi tống ta vào tù, tao không trách mày nữa, coi như ta nợ mày hồi chúng ta còn chơi thân! Nhưng nếu ngươi dám cưỡng tao thiệt thì hai ta coi như xong rồi!” Tần Phòng vừa thấy chơi cứng không được, liền vội chuyển sang mood mềm mỏng.
Gì chứ cái này là không đùa được đâu, nếu như Tần Phong hắn hôm nay bị chơi thiệt thì nửa đời sau của hắn còn mặt mũi đâu mà sống hả!
Lâm Vãn dừng một lát, Tần Phong vừa thấy có chút hy vọng, lập tức giọng điệu thành khẩn nói: “Tuy ngươi bất nghĩa với ta nhưng trong lòng ta vẫn coi ngươi là anh em, ta thực sự không hận ngươi nổi…”
Tần Phong không cần lo hận không nổi
Vì đang nói chuyện thì Lâm Vãn đột nhiên không báo trước mà đâm vào trong, khiến cho cơ thể Tần Phong căng cứng!
Tần Phong trợn tròn cặp mắt nhìn Lâm Vãn đang đè lên người mình, nhìn y vì hưng phấn tột độ mà mặt trở nên đỏ hồng.
Loại vẻ mặt này Tần Phong quá quen thuộc, trước đây Mặt Dưa mỗi lần bị đè dưới người mình sẽ lộ ra gương mặt thèm fuck này khiến lão nhị của hắn càng lớn thêm 1 vòng.
Nhưng bây giờ, mẹ nói, người bị đè là mình đấy!
Phía sau đau cực kì, phía trước cậu em đang bán ngẩng đầu cũng không phản ứng. Lưng thì dính vào sàn gạch lạnh lẽo, phía dưới lại bị va chạm kịch liệt, đây chả lẽ là mẹ nó, băng hỏa hai bên trong truyền thuyết?
Lâm Vãn như thú hoang bị bỏ đói đã lâu, nhấc đùi Tần Phong lên, điên cuồng mà va chạm…
Một hồi ác chiến kéo dài 4 tiếng đồng hồ, Lâm Vãn sau khi làm tù tì 3 lần mới từ từ khinh bạc Tần Phong, miệng còn bận trường thuật trực tiếp hiện trường, tả cho Tần Phong biết cửa sau của hắn đang sưng thành thế nào rồi, trong đó còn chảy ra cái gì nữa!
Đúng là đồ lưu manh giả danh tri thức, trước đây chưa từng thấy y ngứa mắt thế này.
Chờ tới khi thân thể Tần Phong từ từ hồi phục cảm giác, Lâm Vãn đã sớm mặc quần áo tử tế, vỗ mông rời đi rồi.
Trước khi đi Lâm Vãn còn ném một chùm chìa khóa phòng vào đống hỗn độn giữa hai chân Tần Phong.
“Hôm nay anh khiến tôi thật vui vẻ. Này, đây là chìa khóa nhà, coi như thù lao của anh. Chúng ta hoàn toàn thanh toán xong rồi, tạm biệt, anh tự mình bảo trọng nhé!”
Mắt Tần Phong đầy tơ máu nhìn bóng lưng Lâm Vãn, tay dùng hết sức mà chống dậy.
Sau khi cố gắng đứng lên khỏi sàn, hắn cảm thấy một dòng lỏng nóng nóng từ bắp đùi chảy xuống, chảy tới trên sàn gạch. Thế cũng tốt, không cần phải móc ra thanh lý nữa, tất cả đều chảy đi rồi, trên đất dưới mông là một đỗng ’sữa trắng’.
Tần Phong vào nhà vệ sinh lấy giấy chùi mông, mặc quần áo vào xong thì đi vào phòng ngủ. Nhìn ảnh ông bố bợm nhậu của mình, sắc mặt tâm tình trở nên bất định. Cuối cùng hắn lấy ảnh Tần cha úp ngược xuống bàn.
Bản thân mình bị người ta giăng bẫy tống vào tù ngồi 3 năm, ra tù thì được cho ăn một đống thịt kho để rồi phải chịu cho người ta cưỡi trên sàn cả buổi. Đây không phải thấy rõ ràng hắn là một tên đần sao?
Bây giờ, con trai đây không còn mặt mũi nhìn cha nữa rồi.
Thanh toán xong ư?
Lâm Vãn, ông đây không giết chết ngươi sẽ không mang họ Tần nữa!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận