Hắn mới ra tù đã muốn phục hưng tàn cảnh.
Nhất là chuyện trả thù thì phải có người giúp đỡ, Tần Phong không đợi tới khi hoàn cảnh cho phép đã gọi điện thoại cho bạn thân.
Cương là kẻ đứng mũi chịu sào. Ngoại trừ lúc mới đầu Cương sai người tìm luật sư cho Tần Phong, thì không thấy hắn xuất hiện nữa. Có điều để tránh hiềm nghi, Cương đang chạy trốn cũng nhiều khó khăn, nên gọi điện không được thì Tần Phong cũng không quá để ý. Sau đó hắn gọi cho mấy người hồ bằng cẩu hữu khác, bọn họ vừa nghe Tần Phong ra tù, lập tức thu xếp làm tiệc tẩy trần cho Tần Phong xả xui.
Vài người hẹn ở quán đồ nướng kiểu Hàn Tam Thiên Lý.
Tần Phong đi sớm, gọi một bàn thịu bò, thịt dê, sò biển. Đợi tới khi thịt cháy đen xì mà mấy người bạn thân…chắc thân kia vẫn không thấy đến.
Tần Phong không khỏi buồn bực, bởi vì không có điện thoại di động, nên phải dùng điện thoại trong quán gọi lần lượt cho từng người. Kết quả đám kia ai cũng có việc bận, không phải là cầu chì nhà mẹ vợ bị đứt, thì cũng là có việc ra ngoài một chuyến.
Đợi đến người cuối cùng bảo là vì bà dì tới (đồng nghĩa là tới tháng kinh nguyệt =)) ), Tần lão đại hoàn toàn nổi giận: “Con mẹ nó, mày là đàn bà à? Còn có chuyện bị bà dì tới?”
Người ở đầu bên kia điện thoại cũng biết rõ tính tình Tần Phong, cười bảo: “Là dì thiệt của tao tới, nên tao không dám đi”
Tần Phong mắng người xong lại tỉnh táo lại, nghiến răng nói: “Mày mà còn không chịu nói thật, một lát nữa tao đánh tới nhà ngươi xem bà dì của mày thế nào!”
Người kia bị dồn vào góc tường, không thể làm gì khác hơn là cười khổ mà nói: “Tần ca, ngươi gần đây đắc tội ai hả?”
“Mẹ nó, mày đừng xàm nữa! Ông đây mới vừa ra tù, có thể đắc tội ai được?”
“Thật đấy, còn không phải là người tầm thường đâu, bối cảnh ghê lắm đấy! Tam Bàn Tử, Đại Thuận, còn có ta đều bị cục Công Thương đích niêm phong phòng trọ rồi. Bọn Thánh Đức đang làm việc ở câu lạc bộ đêm ngon lành, cũng bị ông chủ đuổi việc rồi. Sau đó có người nói, chỉ cần không dính dáng với ngươi Tần Phong, mọi chuyện đều tốt đẹp. Không phải tựu đợi đến chăm sóc đặc biệt ba ! Tần ca… Anh bây giờ hoàn toàn bị vào sổ đen của cả hai bên hắc, bạch rồi…”
Tần Phong nghe rõ, mặc dù là kẻ khốn, nhưng cũng không thể liên lụy người vợ con người khác phải ăn không khí mà sống.
Quẳng điện thoại xuống trở lại chỗ ngồi, nhìn thịt và hải sản đầy bàn Tần Phong nắm chặc nắm tay, hô to một tiếng: “Tính tiền !”
Vốn rằng ngày hôm nay được mời nên trong túi quần không có nhiều tiền mặt, chờ khi người nhân viên cầm biên lai chờ ở một bên, đã nhìn thấy vị này móc vét ví ra thành một mớ hỗn độn trên bàn bao gồm cả tiền giấy lẫn tiền xu. Nhưng cô gái người ta vẫn còn rất kiên trì, không dời mắt, nhìn chằm chằm số tiền xu của Tần Phong.
Tới khi móc ví sạch sẻ rồi, cũng chỉ có 80 nguyên tiền.
Người nhân viên tốt bụng nhắc nhở: “Thưa ngài, tổng cộng 140 nguyên.”
Tần Phong đưa tay chỉ trên bàn đích thịt: “Thịt bò quán các người sao lại thối như thế?Trả lại các người hết đó!”
Cô nhân viên mặc kệ hắn: “Xin lỗi, tiên sinh, thịt bò quán chúng tôi đều là thịt tươi trong ngày, không trả không đổi !”
Nói xong cũng gọi quản lý tới và mấy người nhân viên nam, chuẩn bị bắt một thằng ăn chùa!
Tần Phong nghẹn lửa giận đầy người, cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết, nắm gầm bàn lên hất cả bàn: “Mẹ nó, ta đã bảo thịt bò của các người có mùi! Trả lại cho các người đã là nhẹ tay rồi, không thì ta tìm người kiểm nghiệm thực phẩm tới, để xem thịt bò của các người có đúng trong ngày không cho biết !”
Quản lý vừa nhìn vẻ mặt Tần Phong là biết hắn không phải một người hiền lành, bản thân mở nơi buôn bán, quan trọng nhất là được thái bình.
Vì vậy tốt hơn hết cứ an ủi Tần Phong một phen, lấy lại một bàn thịt bò.
Phía sau, nhân viên còn lầm bầm chiêm biếm…, có điều Tần Phong cố nhịn kích động, ném 80 đồng tiền, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Tiền trong tay Tần lão đại không dư dả, khi còn bé thấy người khác ăn đậu ngũ hương, còn có kẹo bông gòm, thèm đến chảy nước miếng. Thế nhưng về nhà khi đòi tiền cha cho ăn, lại bị một cái tát mạnh tới ngã lên mặt đất.
Không có tiền, cũng chỉ có thể nhìn người khác ăn đậu ngũ hương, còn có kẹo đường và các thứ khác vui vẻ. Trong nhóm có mấy thằng nhóc cố ý phun nước bọt xuống đất trước mặt hắn, hắn chỉ ở đứng yên cạnh đó mà nhìn thẳng.
Sau đó lại có một thằng nhóc cho hắn một bao đậu ngũ vị, hắn vội mở bao ra ăn một miếng rồi phun ra.
Đậu ngũ vị có thêm vị thứ sau, mùi khai nước tiểu xông thẳng vào mũi.
Mấy thằng nhóc quỷ kia cười tới ngã trái ngã phải.
“Má ơi, ha ha ha… Ha ha, hắn ngay cả nước tiểu cũng ăn, nhìn bộ dạng ngu ngốc của hắn kìa!”
Tiểu Tần Phong đã hiểu rõ, đổ hết đám đậu đi, giơ nắm đấm đánh cho lũ quỷ kia khóc kêu cha gọi mẹ nó.
Mấy thằng nhóc không chịu đau được, mặt đầy nước mắt nước mũi mà lấy mấy đồng tiền trong túi ra cống cho Tần Phong.
Đây là lần đầu tiên Tần Phong kiếm được chút tiền, cũng là lần đầu tiên nếm được ngon ngọt do nắm đấm mang lại.
Sau đó, hắn dùng tiền vơ vét được mua một bao lớn đậu ngũ vị, thế nhưng bỏ vào miệng một miếng đã phun ra. Thứ đậu này bây giờ hắn mà ăn vào miệng thì luôn cảm thấy có mùi khai.
Từ nay về sau, Tần Phong không bao giờ ăn đậu ngũ vị nữa.
Có điều Tần Phong cũng quyết tâm dùng nắm đấm để kiếm đồ ngon ăn, rượu uống.
Ba năm trước Tần Phong đã làm được, thế nhưng hôm nay lại vì cái tên hai mặt Lâm Vãn phá cho tan thành mây khói.
Chỗ thịt bò vừa nãy, Tần Phong trả tiền không nổi đã thực sự nghe thấy mùi khai, hệt như bao đậu ngũ vị lúc nhỏ.
Khi còn bé Tần tiểu tử không rõ điều đó thể hiện cái gì. Tần Phong bây giờ đã hiểu, đó là mùi vị khuất nhục, rửa cả đời cũng không sạch.
Là đắc tội với ai? Ai mà thao túng được cả hai bên hắc, bạch?
Trong long Tần Phong hiểu rõ, không ngoài loanh quanh vài người, Vương gia huynh đệ, lão Trịnh và còn có —— Lâm Vãn.
Thế nhưng ba năm, thế giới bên ngoài đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tới công ty vận tải Vương thị, lại phát hiện ở đây từ lâu đã là vườn không nhà trống. Hỏi thăm mới biết được, một năm trước bị vụ chấn chỉnh cướp xe nhắm trung, Vương lão đại đã bị bắt đi tù, bị kêu án 20 năm, mà thằng con mất dạy Nhị Minh thì chẳng biết đi đâu.
Về phần lão Trịnh thì càng sống không thấy người, chết không thấy xác, phỏng chừng cũng là bị cảnh sát truy nã nên chạy rồi.
Bởi vậy cũng còn sót lại một người.
Nghĩ tới thằng khốn đã đè mình ra cưỡng bức như không phải người, Tần Phong một cước đá bay thùng rác bên đường.
Muốn tìm Lâm Vãn thật không dễ dàng, hắn hiểu tầm giao thiệp của tiểu tử này, từ đất liền tới biển cả, không có sản nghiệp nào y không với tới, chỉ cần kiếm tiền y sẽ không bỏ qua.
Tần Phong tìm một vòng, thẳng thắn tử thủ ở một nhà hàng sang trọng do Lâm Vãn mở mà ngồi chờ.
Cứ như vậy đợi một ngày đêm, bụng đã đói sùng sục, Tần Phong liếc mắt vào trong quán ăn.
Bản thân hắn cũng không còn khách khí, bắt đầu ăn hết tôm hùm Úc tới rượu trên bàn.
Chờ tới khi ăn hết bàn thức ăn vào bụng, Tần Phong nói với nhân viên mặc sườn xám: “Ta không có tiền, gọi ông chủ các người tới gặp ta !”
Dù gì cũng là nhà hàng lớn, làm ăn chuyên nghiệp, xử lý đi khách ăn chùa cũng có quy trình, một cú điện thoại gọi tới một xe cảnh sát nhỏ, được đầy tớ nhân dân mời đi xử lý.
Tần Phong cũng không thèm để tâm, cầm bàn ngang nhiên chống lại lệnh bắt. Còn hất đổ tôm hùm của quán nhảy lưng tưng trên sàn, đổ bể lung tung.
Cuối cùng đồng chí cảnh sát phải mạnh tay, bốn người cùng tiến lên, đè Tần Phong lại còng tay hắn.
Chờ tới khi bị ném vào nơi tạm giam, Tần Phong vẫn rất thảnthản nhiên. Vì ít nhất … Ngày mai sẽ có đồ ăn miễn phí. (đói khổ tới độ thèm cơm tù=)))
Nhưng xui là cái chỗ tạm giam này keo bỏ mẹ, chờt tới khi Tần Phong tỉnh, cơm còn không có ăn đã bị phóng thích ra. =)))
Một chiếc xe đã sớm đợ ở cửa.
Một người tài xế vóc dáng thấp thấy hắn xong, mở cửa xe nói: “Tần tiên sinh mời lên xe, Lâm tổng của chúng ta muốn gặp ngài.”
Ngồi xe ngoẹo trái ngoẹo phải một hồi tới một ngôi biệt thự ngoại thành. Vừa vào cửa lớn đã thấy Lâm Vãn đang ngồi yên trong phòng khách mà ăn sáng !
Bụng dạ mấy kẻ nham hiểm đúng là không tồi, sáng sớm còn ăn thịt hầm.
Tần Phong vừa nghe mùi vị đồ ăn, bụng đã bắt đầu sôi trào dịch chua dạ dày.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận