Tần Phong bị mỉa mai như vậy, sắc mặt thay đổi đủ màu. Hắn hiểu rõ ý Lâm Vãn, đại khái là: tao không chơi với mày nữa, mày đi nghỉ ngơi đi!
Nhưng ‘nhóc’ Tần Phong không thích nghe điều này, như con nít thấy lũ bạn chơi gì mà không thèm rủ hắn chơi vậy, lúc đấy hắn sẽ so nắm đấm với đứa đứng đầu, sau đó có thể đắc chí mà có một đám đàn em, có thêm mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch chơi với hắn.
Đôi khi gặp mấy trò ngu ngốc thế nào, nhưng Tần lão đại vẫn không ngán, vẫn nhiệt tình chơi tới cùng. Tuy rằng bây giờ ‘gậy quấy thị phi’ đã lớn, nhưng cảm giác bị vứt bỏ vẫn đáng ghét như xưa.
“Tao… thế nào… muốn thế nào là chuyện của tao! Cao Linh Linh dù gì cũng là vợ hụt của tao! Tao không muốn trơ mắt nhìn cô ấy lấy một thằng biến thái!”
Lâm Vãn cười đứng dậy, cũng không thèm nhìn hắn mà đi thẳng ra ngoài.
“Đứng lại! Tao còn chưa nói xong!” Tần Phong dựng thẳng lông mày, thét lên.
“Tôi với vợ sắp cưới có hẹn, phiền anh tránh đường.”
Lúc nói lời này, khóe mắt Lâm Vãn cong cong vì cười, nhìn ra cửa sổ. Tần Phong biết rõ khi Mặt Dưa tức giận, ánh mắt luôn trốn tránh không nhìn vào đối phương. Cho dù bây giờ y đã biết dùng nụ cười để ngụy trang, nhưng vẫn không bỏ được thói quen nhỏ này. Xem ra câu “biến thái” kia thực sự khiến Lâm Vãn tổn thương.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Tần Phong trừng mắt nhìn theo phía sao, hận không thể bổ đầu Lâm Vãn ra xem bên trong rốt cuộc cấu tạo như thế nào.
Bởi vì từ phòng làm việc ra hầm gửi xe có cầu thang máy dẫn thẳng xuống nên bảo tiêu cũng không đi theo làm gì, cho nên chỉ có tiếng giày lạch cạch của hai người vang vọng trong tầng hầm gửi xe.
Tần Phong càng đi càng bực mình, tức mình sao phải đi lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta.
Nghĩ lại thì Lâm Vãn muốn kết hôn cũng là chuyện bình thường, chẳng phải hắn vẫn luôn hy vọng y có thể trở nên bình thường sao? Bây giờ chỉ cần hắn rời đi, chẳng phải bọn họ sẽ ai đi đường nấy sao.
Nghĩ vậy, bước chân hơi chùn lại. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng “đoàng” của súng nổ.
Tần Phong giật mình một cái, vội nhảy tới đè Lâm Vãn xuống đất.
Cái tiếng này hắn đã nghe qua. Năm ấy khi hắn và Cương Tử đi xuống phía nam buôn lậu, thường nghe tuần cảnh nổ súng cảnh báo, loại tiếng này không nhầm được, chính là tiếng súng- thứ đã ở bên hắn trong nhiều đêm không ngủ.
Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, đạn bắn bôm bốp vào cửa kính xe bên cạnh hai người, làm mảnh kính vỡ văng ra tán loạn.
Lâm Vãn giãy dụa muốn lấy thân che phía trước Tần Phong. Tần Phong vội đến độ muốn tát Lâm Vãn một cái, mẹ nó, mày tưởng đây là chơi đốt pháo hả? Đến lúc nào rồi mà còn bướng bỉnh hả?
Dường như phía trước không chỉ có một tay súng, bọn họ vừa xả súng vừa di chuyển. Nếu cứ thế này thì sớm muộn gì hai người họ cũng bị bắn nát đầu. Trong tình thế nguy cấp thì một anh hùng nên làm gì? Tần Phong thật hận trí nhớ của mình, nếu như hắn chịu học thêm mấy chiêu, bây giờ chẳng phải đã có chỗ dùng sao!
Mặt Dưa bên cạnh cả người cũng không một tất sắt, chắc lát nữa hắn phải bẻ cánh cửa xe ra đỡ tạm rồi.
Tần Phong quay lại nhìn Lâm Vãn một chút, y rụt người lại, trốn ở dưới xe, vẻ mặt ngưng trọng.
Mấy năm nay, Lâm Vãn phất lên quá nhanh, rốt cuộc y đã chọc phải ai rồi? Ai mà có gan tàng trữ súng đạn được?
Đang nghĩ thế nhưng cơ thể cũng đã hành động. Hắn xoay người giật lấy áo vest ngoài của Lâm Vãn, cởi áo khoác của mình ra. Lâm Vãn dường như đã đoán được hắn định làm gì, liều mạng giữ Tần Phong lại rồi bị Tần Phong hất ra rồi cho một tát. Cái tát này quá ác, Lâm Vãn bị đánh cho bất tỉnh. Tần Phong vội nhét y xuống dưới gầm xe, vừa tìm thời cơ chạy ra cửa hầm đỗ xe.
Vài tay súng bị Tần Phong lôi kéo đi, vài phát đạn đã bắn vào người hắn. Hắn chỉ cảm thấy thân thể chấn động, vài chỗ y như bị đầu thuốc lá đốt vào nhưng lại không mấy đau.
Tần Phong thầm nghĩ mình phải cố gắng lên được đến cầu thang, tới đó người trên lầu sẽ nghe thấy được tiếng súng rồi.
Bản thân hắn nợ Lâm Vãn nhiều lắm, nếu như chịu thêm vài vết thương mà có thể xóa bỏ nợ nầng thì cũng coi như có lời rồi! Hắn không muốn kiếp sau vẫn còn phải nợ tên nhóc tính khí quái dị này. Nợ trả chưa xong thì còn không được thanh thản, chết cũng không yên lòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận