Dịch thể nóng liên tục trào ra từ lỗ thủng trên người, sức lực dường như đã bốc hơi hết, sự đau đớn dần dần lan tràn từ miệng vết thương ra toàn thân.
Tần Phong nhịn đau, sau khi vọt tới lầu 1, hắn dùng một chút hơi sức cuối cùng để ném cái thùng rác về phía cánh cửa kinh trong suốt….
Đau đớn khiến Tần Phong giữ lại chút ý thức, tuy mắt đã nhắm lại nhưng Tần Phong vẫn thở phào nhẹ nhõm, may quá mình chưa chết.
Khi mở mắt ra đã phát hiện hắn cũng không ở trong bệnh viện. Một gian phòng lớn như vậy mà dụng cụ chữa bệnh đã chiếm hết một nửa, chỉ có một bức trang nghệ thuật treo trên vách tường và vài vật gia dụng trong nhà biểu thị đây là một gian phòng ngủ.
Ngón tay hắn vừa mới cử động thì đã có người tới, cúi người tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của hắn.
“Lâm tổng, hắn tỉnh rồi.”
Tần Phong gắng gượng nhìn sang theo phía tiếng nói phát ra. Lâm Vãn đang ngồi trên ghế salon cách đó không xa. Thấy Tần Phong mở mắt, thân thể y dường như định tiến tới nhưng rồi bất động, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Phong.
Bệnh nhân trọng thương muốn cử động một chút nhưng cả người lại không có tí sức lực nào. Lâm Vãn cuối cùng cũng nhấc cái mông nặng tựa thái sơn của y lên, đi tới trước gường, dùng tay sờ sờ mắt Tần Phong, dường như muốn xác nhận có phải mình bị ảo giác hay không.
Bàn tay quơ qua quơ lại trước con ngươi Tần Phong, thấy con ngươi cũng liếc theo, Lâm Vãn thở phào một cái, quay người ra khỏi phòng.
Tần Phong trơ mắt nhìn y nghêng ngang đi ra.
Mặc dù khi hắn xông ra giữa rừng súng mưa đạn cũng không mong Lâm Vãn có thể ghi ơn tạc dạ, nhưng thản nhiên như vậy cũng quá là qua cầu rút ván rồi!
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng thân thể đã không nghe theo sự điều khiển của não bộ nữa, chỉ đau đớn khó nhịn đang gào thét trên từng dây thần kinh.
Một người hộ sĩ dùng bông thấm nước chấm lên môi khô nức của Tần Phong, Tần Phong giật giật miệng, cố gắng thốt lên mấy tiếng: “Gọi Lâm Vãn tới đây…”
Hộ sĩ không nghe rõ, cúi gần lại nghe. Nhưng hắn vừa định nói lại thôi, gọi người tới rồi thì thế nào? Dù gì cũng đã đi tới tình cảnh này, cũng chẳng cần tính toán vặt vãnh nữa, coi như mọi chuyện kết thúc ở đây đi. Có lẽ Lâm Vãn cũng không tính toán đòi tiền thuốc men với hắn, chờ sau khi có thể cử động thì hắn sẽ rời đi xuống phía nam, nơi đó có nhiều cơ hội, chỉ cần cố gắng nhất đinh có thể trở lại như xưa…
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tần Phong vẫn bực mình, hệt như có một viên đạn trong lòng vẫn chưa được nhổ ra, nghĩ tới nghĩ lui, viên đạn này chỉ có hai chữ, hệt như đã dính liền với miệng vết thương đau đớn, vuốt không thuận, gỡ không ra- đó là “Lâm Vãn”.
Khi hắn đang miên man suy nghĩa, cánh cửa bị đẩy ra, Lâm Vãn mang tạp đề bưng một bát cháo vào. Dễ dàng nhận thấy lúc nãy sau khi đi đi ra khỏi phòng, y đã xuống bếp tự làm đồ ăn cho Tần Phong.
Trong khoảnh khắc thấy được Lâm Vãn, Tần Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu rên rỉ. Người bị trúng mấy phát đạn, rên mấy tiếng cũng không đến nỗi mất mặt đàn ông, quan trọng là phải để người khác biết mình khổ sở thế nào. =))
Khi bát cháo được bưng đến gần, một mùi gạo thơm bay vào mũi Tần Phong.
“Đây là cháo gạo rang hồng đường, tôi cho khá nhiều nươc đó. Hai ngày nay anh không ăn gì rồi, ăn chút để lấp dạ dày đi.
Tần Phong nghĩ thầm: sao không cho thêm cái trứng gà vô nhỉ? Hệt như đồ ăn cho bà đẻ ở cữ. Có điều khi muỗng cháo tới gần miệng, hắn vẫn nghe lời mà há miệng ra.
Vừa hôn mê tỉnh lại, vị giác còn chưa linh hoạt, hương vị cháo thơm ngọt, dễ chịu thấm vào đầu lưỡi xuống đến thực quản. Có một tí cháo tràn ra khỏi khóe miệng Tần Phong, Lâm Vãn cũng kiên nhẫn dùng ngón tay lay sạch.
Xem ra bản thân hắn ở trong lòng Lâm Vãn cũng có chút địa vị, có thể khiến y tự mình nấu và đút cháo cho hắn. Ăn được nửa bát cháo như vậy, ngay cả trong lòng cũng ấm áp thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Vãn nhìn môi Tần Phong có hơi khôi phục lại chút nét hồng hào thì buông bát xuống rồi đột nhiên cúi người, ngậm chặt môi hắn không chịu nhả ra.
Mấy nhân viên y tế xung quanh cũng coi như biết điều, thấy người ta đang ‘hô hấp nhân tạo’ cho ‘chồng’ nên bọn họ cũng đành ra ngoài nghỉ ngơi xíu.
Tần Phong không ngờ Lâm Vãn đột nhiên lại nhào lên hôn hắn, nhất thời không có phản ứng, chỉ để mặc Lâm Vãn đùa giỡn lưỡi mình, dùng sức hút mạnh.
Chờ tới khi Lâm Vãn chịu nhả ra, gò má hai người đều đã ướt sũng. Tần Phong biết đó là nước mắt của Lâm Vãn, tuy rằng vẻ mặt y hiện giờ vẫn rất bình thản, nhưng khóe mắt ẩm ướt lại bán đứng tâm tình của y.
Lâm Vãn đầy Tần Phong vào trong gường, sau đó cởi tạp dề ra, leo lên gường.
“Để cho tôi ngủ một lát.” Nói xong Lâm Vãn ôm lấy Tần Phong nhắm mắt lại ngủ.
Khóe mắt Lâm Vãn thâm đen muốn dọa người, xem ra mấy hôm nay cũng không được ngủ đủ. Chỉ trong chốc lát đã phát ra tiếng gáy nhỏ.
Đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên, hai người đơn thuần ôm nhau ngủ như vậy.
Tần Phong nhìn vải băng trên người mình một chút, lại nhìn Lâm Vãn đang ngủ nhưng vẫn ôm hắn không buông, đột nhiên cảm thấy cót chút ngọt ngào.
Thấy vậy vì bản thân may mắn, gặp đại nạn không chết hay vui mừng vì Lâm Vãn vẫn còn tình cũ chưa quên với mình, Tần lão đại trong chốc lát không thể phân biệt được.
Hắn vẫn còn nhìn gương mặt Lâm Vãn, sau đó hôn nhẹ lên một cái.
Lúc này cũng hệt như một đêm khuya nóng nực năm xưa, một đứa nhóc nào đó thừa lúc hắn say rượu mà nhẹ nhàng hôn trộm lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận