Dịch: Hoangforever
Chào mọi người! Đọc tới đây, mọi người có lẽ nên vỗ tay hoan hô tôi là vừa rồi.
Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện cũ. Câu chuyện này phải nói là vô cùng đặc sắc.
Ngày xửa ngày xưa, vào thời kỳ thượng cổ, khi mà các vị thần vẫn đang còn ở trên chín tầng mây, bên trong lãnh thổ “Viêm Long Hoàng Triều” vô tận, người ta xây dựng 108 “Thần trụ khởi nguyên.”
Người phàm ở xung quanh “Thần trụ khởi nguyên”, kiến tạo ra các thành trì và sinh sống ở đó.
Hàng năm vào ngày 5 tháng 9, các thiếu niên, thiếu nữ tới nơi này để tế bái Cổ thần. Họ chạm vào những Thần trụ khởi nguyên, Sau đó thần trụ sẽ ban ơn cho họ “Đồ Đằng Bổn mệnh”.
Đương nhiên, Hoàng triều Viêm Long sẽ lấy “Đồ Đằng Viêm Long” làm căn bản và họ cũng có “Đồ Đằng Ngũ mạch Kỳ Lân”, “Đồ Đằng Thiên Bằng” do các thị tộc Đồ Đằng cường đại của mình nắm giữ.
"Đồ Đằng bổn mệnh" có hàng tỉ chủng loại. Tất cả đều được viết bên trong cuốn “Đồ Đằng Thánh Điển”. Bên trong cuốn thánh điển này vô số chủng loại được liệt kê, nào là dã thú, nào là phi điểu, nào là hải ngư, nào là côn trùng, nào là đao thương kiếm kích, vân vân và vân vân .... Cho dù tôi có kể tới mấy ngày mấy đêm cũng không có kể hết.
Hơn nữa, những Đồ Đằng Bổn mạng này còn có thể tiến hóa. Có tin đồn trong Hoàng triều Viêm Long nói rằng “ 8 đại siêu cấp Đồ Đằng” uy chấn thiên hạ hiện nay đều là nhờ vào “tiến hóa” mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Ví dụ như hoàng đế đương triều “Thánh Long Đồ Đằng Viêm Hoàng” là một trong 8 đại siêu cấp Đồ Đằng.
Người này sở hữu Đồ Đằng bổn mạng. Sau đó gửi nó vào mi tâm, từ đó mở ra con đường tu luyện võ đạo. Lấy chân khí phá linh khiếu, thông suốt huyền mạch trên thân thể, tu luyện Thánh thể Đồ Đằng, trở thành Đồ Đằng Vũ sư có sức mạnh che trời lấp biển.
Bên trong những người tu luyện nghịch thiên như thế này, một số người còn tín ngưỡng Đồ Đằng, mở ra Đồ Đằng Thần Ấn, dẫn Đồ Đằng Thần linh, tu thành sức mạnh vô song, trở thành thần linh, không gì không làm được. Họ phá vỡ bức ngăn trời đất, bất tử trường tồn và theo đuổi con đường Cổ thần.
Hôm nay, tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện về một người nghịch thiên như vậy, người này có tên là “Khương Tự Tại”, tên như ý nghĩa, nghĩa là tiêu dao tự tại.
Nhưng chuyện xưa của hắn, cũng không phải là câu chuyện kể về người bình thường tu luyện thành thần linh, mà là một câu chuyện kể về cuộc hành trình đầy kỳ diệu, nghe mà rợn cả người.
Mọi người có muốn nghe câu chuyện về cuộc hành trình đầy kỳ diệu này một cách cụ thể và tỉ mỉ không?
Vậy được, kẻ hèn “Phong Thanh Dương” này mỗi ngày sẽ kể 3 nghìn chữ, kể lại cặn kẽ cho mọi người nghe.
.............
Câu chuyện xin được bắt đầu như sau:
Ở phía Nam Hoàng Triều Viêm Long, tổ tông của hoàng triều hiện tại, nơi khai sinh ra “quận Đại Khương”, lấy “Đại Khương Vương Thành” làm chủ.
Đại Khương Vương Thành là một hoàng triều vô cùng mạnh mẽ ở phía Nam. Lúc bấy giờ do “Tử Lân Vương” Khương Vân Đình chấp chưởng, uy chấn phương Nam, ngoại hiệu là “Nam Vương”
Tử Lân Vương thống lĩnh đệ nhị đại tộc Hoàng triều - “Kỳ Lân Vương tộc”.
Lãnh thổ quận Đại Khương trải dài ngàn dặm, sản vật giàu có, người dân trung liệt. Thời đại nào đều có người mạnh mẽ hết. Trong đó Vương thành Đại Khương hội tụ vô số cường giả, vô cùng cường thịnh, phồn hoa và náo nhiệt.
Vào ngày mồng 4 tháng 9 năm đó, do sắp tới ngày “tế thần”, cho nên các con đường trong vương thành càng thêm đông đúc. Dân chúng qua lại ồn ào tấp nập giống như ruồi nhặng vẻ vẩy bên tai vậy.
Một con hẻm nhỏ vào ngày bình thường không thấy một ai, thế nhưng hôm nay lại đông nghịt người. Tất cả mọi người đều hướng đầu nhìn về phía cuối đường. Hiển nhiên nơi đó đang xảy ra một chuyện vô cùng náo nhiệt.
Cuối con đường này là một cái cửa hàng. Lúc này, trước cửa hàng có một vị thiếu niên mặc áo cấm vệ quân (cẩm y thiếu niên) đang đứng ở đó.
Người thiếu niên này tầm 15 tuổi. Khuôn mặt âm lãnh, hai con mắt nhìn vị thiếu nữ nhu nhược quỳ trước mặt mình mà hiện ra sự bỉ ổi vô cùng.
Cô gái kia mặc y phục màu trắng, quần áo xốc xếch, trên quần áo còn dính không ít bùn đất. Khuôn mặt nàng lúc này nước mắt chảy thành hai hàng, thần sắc thê lương, đang cầu xin vị thiếu niên cẩm y này:
"Đại nhân, có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa được không? Tôi hứa qua dăm hôm nữa, tôi nhất định có đủ tiền trả lại cho ngài."
Cái trán trắng noãn của cô gái không ngừng đập xuống mặt đất, đụng tới nỗi máu chảy ra.
Xung quanh vị cẩm y thiếu niên này có không ít người bạn xấu. Bọn họ cợt nhã, chỉ chỏ dáng vẻ cô gái này.
Cẩm y thiếu niên ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói:
"Không thể được. Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên từ xưa tới nay rồi. Nếu như không có tiền trả, có thể dùng thân để trả cũng được."
Hắn vừa nói xong, hai tên thủ hạ vạm vỡ liền bước ra ngoài, bắt lấy cô gái gầy yếu. Cô gái gầy yếu mặc dù giãy dụa, khóc lóc, phản kháng, thế nhưng không sao mà thoát ra được.
Phía trước cửa hàng còn có một đôi ông lão bà lão đang quỳ ở đó nữa. Hai người này thân thể mặc dù run rẩy, thế nhưng vào lúc này liền vùng dậy, đứng thẳng lên. Lão nhân giận dữ, hét lớn:
"Đại nhân! Nơi này là vương thành Đại Khương, cho dù ngài có thân phận tôn quý đi chăng nữa thì cũng không được mạnh mẽ cướp đoạt con gái của tôi đi như vậy được. Chúng tôi căn bản không có nợ tiền ngài. Ngài chẳng qua thích vẻ đẹp thùy mị nết na của con gái tôi, nên vu hãm chúng tôi...."
Ông lão này cũng hết cách rồi. Nhìn thấy vị cẩm y thiếu niên này mạnh mẽ cướp đoạt con gái mình, lại thêu dệt lên cái lý do này, lão vạch trần ra như vậy, tức là đã chọc giận hắn, kiểu gì cũng ăn phải trái đắng.
Quả nhiên, vị cẩm y thiếu niên kia gọi thuộc hạ lại, lạnh lùng nói:
"Đem hai lão bất tử này ném ra ngoài thành, giết cho ta."
Nói xong, hai tên thủ hạ vạm vỡ nhe răng ra cười, tới bắt hai cụ già. Trong đó một tên nhắc đi nhắc lại một câu:
"Thiếu gia nhà ta nhìn trúng con gái nhà người, là phúc khí tám đời cho nhà ngươi rồi. Ai ngờ lão già nhà ngươi, rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt, đúng là tự tìm đường chết mà."
Thấy bọn họ hành sự ngang ngược như vậy, người vây xem nhất thời tức giận, ồn ào chỉ chỏ, nói.
"Cút! Cút hết cho ta! Ta đếm từ 1 tới 3, đứa nào mà còn ở lại đây, ta giết hết!"
Mọi người xung quanh không ngờ được vị cẩm y thiếu niên đột nhiên quát lớn một câu. Âm thanh hùng hồn mà bá đạo, từ trong ra ngoài, như tiếng hổ gầm. Thoáng cái chấn cho mái hiên cửa hàng run rẩy lên.
Dân chúng xung quanh nghe thấy âm thanh này liền im bặt, không ai dám nói bất cứ câu gì nữa.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cổ rụt lại, trên khuôn mặt hiện ra sự sợ hãi, bắt đầu rời đi.
"Đồ Đằng Vũ Sư!"
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ một điều, vị cẩm y thiếu niên này không phải là thiếu gia thị tộc bình thường, mà là một vị được thần linh thượng cổ ban cho "Đồ Đằng bổn mệnh", là một Đồ Đằng Vũ Sư!
Thấy vậy mọi người sợ hãi rời đi.
Bạch y thiếu nữ thấy vậy, sắc mặt liền ngỡ ngàng. Nàng nhìn vị cẩm y thiếu niên mà thân thể không ngừng run rẩy.
"Mỹ nhân, đi theo ta. Chờ đợi ngươi chính là vinh hoa phú quý mà ngươi không tưởng tượng ra nổi đâu."
Cẩm y thiếu niên đưa ngón tay ra, nâng cằm cô gái lên, cười tà dị một tiếng.
"Giết cha giết mẹ ta, vậy mà còn bảo cho ta vinh hoa phú quý?"
Bạch y thiếu nữ cười thê lương một tiếng.
Có mà bi thảm thì có!
Vốn mọi người nghĩ rằng mọi chuyện tới đây là kết thúc. Nhưng khi cô gái vừa nói dứt lời xong, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới một giọng nói:
"Là ai! Là ai dám ở trong vương thành Đại Khương nhỏ bé này mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ của ta??"
Mọi người lại xôn xao một lần nữa.Sau đó nhanh chóng nhường lại một cái lối đi.
Vị cẩm y thiếu niên nghe thấy âm thanh này thân thể có chút run rẩy. Hắn quay đầu lại thì thấy có 3 người đang đi tới trước mặt mình.
Ba người này cũng là thiếu niên. Trong đó có một vị đứng ở chính giữa là được chú ý hơn cả.
Người này có lớp da trắng nõn, ngũ quan cân đối, tóc đen bóng và có một đôi mắt hết sức linh động. Hơn nữa hắn còn có vóc người thon dài. Phải nói là mỹ thiếu niên.
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại, lập tức quỳ rạp xuống đất, hô to:
"Chúng thảo dân... bái kiến tiểu vương gia."
Một tiếng "Tiểu vương gia" liền nói ra thân phận của vị thiếu niên này.
Ở vương thành Đại Khương này, tiểu vương gia chỉ có một. Đó chính là nhi tử "Khương Tự Tại" của đương kim chí tôn "Tử Lân Vương" Vương tộc Kỳ Lân.
Mặc dù vị tiểu vương gia này có chút "đặc biệt", nhưng ở trong vương thành Đại Khương này, cái tên này lại khá là vang dội.
Ngày hôm nay, Khương Tự Tại mang theo hai vị huynh đệ của mình ngao du trong địa bàn, trùng hợp đi ngang qua nơi này.
Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy được vị cẩm y thiếu niên kia, nhất thời cười hỏi:
"Người là con cái nhà ai?? Dám ở địa bàn của ta gây sự?"
Cẩm y thiếu niên bị Khương Tự Tại nhìn chằm chằm như vậy, không nhịn được rùng mình một cái. Hắn bảo mấy tên thủ hạ của mình hành lễ với Khương Tự Tại, sau đó cũng khom người, nịnh hót, nói:
"Tiểu vương gia, ta là con của "Khương Chu", ta tên là "Kim Lân Phủ". Lần trước chúng ta có gặp nhau đấy!"
Tên cẩm y thiếu niên này mới vừa rồi còn đang uy vũ bá đạo, lúc này sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh đi, phải nói là phản ứng không kịp.
Nhưng, hắn không thay đổi cũng không được. Con của Tử Lân Vương là người có thân phận như thế nào, hắn có thể đắc tội được sao??
Hoàng triều Vương Long có lãnh thổ vô cùng rộng lớn. Mà vị Tử Lân Vương kia tuyệt đối là đệ nhị nhân trong thiên hạ. Địa vị không thể lay chuyển được.
Khương Tự Tại cười nói:
"Tiểu vương đối với ngươi không có mấy ấn tượng. Nhưng, hôm nay ngươi làm hỏng danh tiếng "Kỳ Lân Vương tộc" chúng ta, vậy thì ta phải giáo huấn ngươi một chút mới được."
Cẩm y thiếu niên nghe thấy vậy, khuôn mặt liền biến sắc. Hắn biết mình đã đụng trúng thiết bản rồi, linh cơ liền động, nhanh nhẹn nói:
"Tiểu vương gia, mỹ nhân này ta cũng chỉ mới nhìn thấy, hay là tặng nàng cho ngài được không? Mỹ nhân thì phải đi với tiểu vương gia mới xứng. Thế mới gọi là giai thoại chứ."
Quả thật Bạch y thiếu nữ này rất xinh đẹp, tươi ngon mọng nước. Hắn khẳng định Khương Tự Tại sẽ động tâm.
Theo hắn biết được, trên thực tế, phong cách hành sự của vị tiểu vương gia này cũng rất là bát nháo. Toàn bộ việc làm của hắn đều theo tâm trạng hết. Vì vậy hắn mới nghĩ tới dâng tặng người đẹp lên cho hắn, hi vọng tránh thoát được một kiếp.
Quả nhiên, Khương Tự Tại nhìn Bạch y thiếu nữ đánh giá một phen, sau đó cười khà khà, nói:
"Vợ chồng ông lão này thật có bản lĩnh, có thể sinh ra cô gái xinh đẹp như thế này. Ta đây đương nhiên nhận."
Người vây xung quanh vốn đang mong chờ vị tiểu vương gia này sẽ hành hiệp trượng nghĩa, nghe thấy câu nói này nhất thời té xỉu.
Thì ra cũng là cá mè một lứa.
"Cả đời Tử Lân Vương lẫy lừng như vậy, con hắn sao có thể...."
Đám người này còn chưa kịp than thở trong lòng, đột nhiên Khương Tự Tại quay đầu lại nói với một trong 2 người đi theo hắn. Người hắn nói chuyện là một thiếu niên có thân hình to con khôi ngô, có cặp mắt to tròn, nói:
"Gấu trúc, cởi quần tên này cho ta, sau đó đem treo hắn ở bên ngoài phố xá sầm uất, để cho mọi người hảo hảo nhìn thấy "chim cò" của hắn."
Vị thiếu niên khôi ngô có tên là "Gấu trúc kia liền hiểu ý cười lên một tiếng, sờ sờ đầu, nói:
"Được Được!"
"Cái gì?"
Cẩm y thiếu niên nghe thấy vậy liền ngây dại, kinh ngạc nhìn Khương Tự Tại với ánh mắt không thể tin được.
Xem như là trừng phạt cũng không cần thiết phải nhục nhã như thế này đi!
"Ngươi!"
Hắn quả thật vừa giận lại vừa sợ, nhìn chằm chằm Khương Tự Tại, tức giận nhưng không dám mở miệng nói một câu.
Lúc này, thiếu niên "Gấu trúc" đã tiến tới chỗ hắn.
Trên người vị thiếu niên này thậm chí còn có hơi thở cự thú ẩn giấu. Hắn bước đi trên đường giống như một con thú dữ sổng chuồng vậy. Nhưng người đi đường nhìn kiểu gì cũng thấy hắn hết sức hiền lành.
"Tiểu vương gia, xin người...."
Cẩm y thiếu niên vội vàng dập đầu van xin.
Cởi quần ra, treo lên thành, kiếp sau còn có mặt mũi nữa sao??
Còn chưa nói tới câu thứ hai, "Gấu trúc" đã túm lấy cổ hắn. Đôi bàn tay to lớn kia gân xanh nổi lên, không biết ẩn chứa bao nhiêu lực lượng kinh khủng, đem vị cẩm y thiếu niên nhấc lên giống như bắt lấy một con gà vậy.
Rầm!
"Gấu trúc" xé quần hắn cái "roẹt". Nhất thời vị cẩm y thiếu niên kia phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết vậy, vội vội vàng vàng kẹp chặt hai chân của mình lại.
"Ha ha ha....cái tên nhóc này, dám ở địa bàn tiểu vương mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ của ta sao?"
Khương Tự Tại cười ha ha, cười no cả bụng.
"Trời ơi!"
Xung quanh cũng có không ít cô gái, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên.
Trong khi vị cẩm y thiếu niên khóc lóc kêu gào thảm thiết, "gấu trúc" quả thật túm hắn, trói gô lại, vác ra bên ngoài phố xá sầm uất. Nhất thời đưa tới một trận xôn xao.
"Khương Tự Tại, cái tên "phàm trùng" bị thần linh vứt bỏ kia! Thân là con của Tử Lân Vương, ngươi ngay cả "Đồ Đằng bổn mạng" cũng không có! Ngày mai tế thần trôi qua, ngươi chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi tộc Kỳ Lân Vương, hai bàn tay trắng ra đi!"
Từ phía xa phảng phất truyền tới tiếng thống mạ thê lương của vị cẩm y thiếu niên.
Trong thoáng chốc, mọi người biến sắc, yên lặng như tờ.
Bất kỳ ai ở đây cũng không dám nhìn sang Khương Tự Tại, sợ hắn chịu không nổi.
"Phàm trùng" đây là tên gọi dành cho những người bắt đầu từ 9 tuổi cho tới 15 tuổi mà không sao nhận được ân điển thân linh ban tặng cho "Đồ Đằng bổn mạng" ở bên trong "Thần trụ khởi nguyên".
Đây chính là một sự miệt thị.
Mọi người xung quanh đều là "phàm trùng", nhưng thân phận Khương Tự Tại thì khác, hắn là con của Tử Lân Vương.
Ngày mai là ngày tế thần, đối với Khương Tự Tại mà nói là một ngày rất quan trọng, đây chính là một cơ hội cuối cùng của hắn.
Vị cẩm y thiếu niên chắc chắn là tức giận hóa cuồng con mẹ nó rồi mới có thể đem những lời nói phản nghịch như vậy nói ra.
"Thủ lĩnh, để ta đi giết hắn?"
Bên cạnh Khương Tự Tại, một vị thiếu niên áo trắng ôm trường kiếm nói.
Đây cũng là một vị "huynh đệ kết nghĩa" khác của Khương Tự Tại, cũng giống như "Gấu trúc" vậy, từ nhỏ 3 người lớn lên cùng nhau.
Khương Tự Tại gọi hắn là "Khỉ con"
"Giết cái con khỉ, kệ hắn đi, tới ngày hôm nay rồi, những người có cách nghĩ như thế này cũng không phải là ít đi."
Khương Tự Tại thờ ơ như không bĩu môi nói.
Ít phút sau, "Gấu trúc" quay lại, trên khuôn mặt hắn hiện ra sự tức giận, cũng hỏi:
"Thủ lĩnh, có muốn ta vả miệng hắn hay không?"
Khương Tự Tại cười hắc hắc, nói:
"Không cần đâu, nhưng, giúp ta tìm mấy người trông chừng nơi này, đề phòng tên kia nhân lúc ta không có ở đây, lại tới hãm hại cô gái này."
Bạch y thiếu nữ và cha mẹ nàng ở bên cạnh còn chưa có kịp hoàn hồn kìa.
Cẩm y thiếu niên đem nàng dâng tặng cho Khương Tự Tại, vốn nàng tưởng rằng nàng chạy không thoát số phận này rồi, ai mà ngờ rằng, Khương Tự Tại chẳng những không cần nàng, lại còn phái người tới bảo vệ cho nàng.
"Cảm ơn tiểu vương gia, khấu đầu cảm tạ tiểu vương gia!"
Một nhà 3 người khóc lóc như mưa, vội vàng dập đầu cảm ơn, xem Khương Tự Tại là đại ân nhân của mình.
Khương Tự Tại cười nói:
"Đừng như vậy, tiểu vương đã nhìn qua rất nhiều người trong xã hội, người mặc dù thùy mị nết na, nhưng cũng không hơn là bao. Bằng không, ta đã sớm đem người tới mang người về phủ rồi."
Hi hi hi!!
Thiếu nữ đang khóc như mưa, nghe thấy như vậy liền cười một tiếng.
Nàng biết, Khương Tự Tại đang trêu chọc nàng. Từ ánh mắt nàng có thể nhận ra hắn không phải là loại người như vậy.
Có lẽ rất nhiều người ở đây cho rằng, hắn cũng chỉ là loại thiếu gia nhà giàu vô học, không biết gì.
Nhưng nàng hôm nay biết rồi, hắn chính là một chánh nhân quân tử.
Chẳng qua có chút cà lơ phất phơ một chút thôi.
Nàng cảm động tới rơi nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy đại ân nhân đâu nữa.
Một giờ sau, Khương Tự Tại đã nằm trên nóc nhà phơi nắng rồi.
"Gấu trúc" và "Khỉ con" ngồi xếp bằng ở hai bên. Thân thể ngay ngắn, khí huyết mười phần.
Đây cũng là tu luyện giả Đồ Đằng Vũ Sư đấy, so với người phàm khác nhau một trời một vực.
Hai người bọn họ là huynh đệ kết nghĩa của Khương Tự Tại, cùng nhau xông pha từ nhỏ, tình cảm này quả thực không khác huynh đệ ruột thịt là bao.
"Gấu trúc" tên là "Lô Đỉnh Tinh", phụ thân hắn là phó tướng của Tử Lân Vương, là một trợ thủ đắc lực, là một vị quan "thượng tướng quân trung liệt" trong triều, và là một hảo hán.
Khỉ con, tên là "Tô Thiên Vũ", hắn cũng không có xuất thân đặc biệt gì, từ nhỏ là một tên ăn mày lưu lạc. Lúc 6 tuổi được Khương Tự Tại mang về. Khương Tự Tại coi như là trao cho hắn một tính mạng mới.
Bất quá người này thiên tư cũng quá đáng sợ đi, không phụ lòng Khương Tự Tại những năm này dốc lòng bồi dưỡng cho hắn.
Tài nguyên cha mẹ Khương Tự Tại cho hắn, hắn không dùng được đều cho Tô Thiên Vũ hết.
Hai người bọn họ vào lúc 9 tuổi, đều tế bái "Thần trụ khởi nguyên" và đều nhận được "Đồ Đằng bổn mạng", từ đó tiến bộ rất nhanh. Ngày hôm nay đã mở ra 5 linh khiếu, đạt tới cảnh giới đệ ngũ trọng "Võ Mệnh Cảnh".
Mới có 15 tuổi, ở trong cái vương thành Đại Khương này có thành tựu như vậy cũng xem như là thiên tài.
Không có "Đồ Đằng bổn mạng" liền không có cách nào thay đổi được vận mệnh là người phàm của mình.
Thời điểm người phàm câu thông "Thần trụ khởi nguyên", nhận được sự chấp thuận của "Thần trụ khởi nguyên", nhận được ân điển của "thần linh", đạt được "Đồ Đằng bổn mạng"
"Đồ Đằng bổn mạng" nằm trong mi tâm của mỗi người, lúc tiếp thu, "Đồ Đằng bổn mạng" có mở ra huyệt Thần Đình ở mi tâm người phàm, sau đó gieo xuống "mầm móng chân khí". Lúc đó người phàm mới có thể tiến vào con đường võ đạo, bắt đầu tu luyện.
"Đồ Đằng bổn mạng" chính là căn bản của tu luyện.
Võ Mệnh Cảnh đặc điểm quan trọng nhất chính là "Cửu điểm định Đồ Đằng".
Sau khi mở ra huyệt Thần Đình, liền tiến vào đệ nhất trọng Võ Mệnh Cảnh, từ đó về sau dựa vào "Phương pháp định Đồ Đằng", mỗi lần mở ra một huyệt đạo, tạo thành "Đồ Đằng linh khiếu", tu vi liền tiến lên thêm một trọng nữa.
Cho tới khi mở ra hết 9 huyệt đạo trên người, chính là Võ Mệnh Cảnh viên mãn.
Trước lúc 9 tuổi, không ai ngờ tới rằng, con trai Tử Lân Vương lại có thể trải qua cuộc sống vô công rồi nghề như vậy.
Năm đó, Khương Tự Tại, Lô Đỉnh Tinh, Tô Thiên Vũ cùng nhau tế bái "Thần trụ khởi nguyên". Nhưng suốt một năm, hắn ấy vậy mà hoàn toàn không - nhận được.
Nhận được Đồ Đằng càng sớm, thì tu luyện càng sớm. Nếu như người nào đó có thiên tư đầy đủ sẽ kéo ra một khoảng cách khổng lồ không thể nào kéo lại được.
Năm đó, Khương Tự Tại rất là mất mác. Bất quá cha mẹ, trưởng bối hắn có nói, cũng chỉ là năm đầu không thành công thôi, không sao, sang năm tiếp tục cố gắng.
Ấy vậy mà, nháy mắt hắn đã 15 tuổi rồi và năm này qua năm khác đều là thất vọng tràn trề. Hắn quả thật chính là người không được thần linh chiếu cố.
Tới hôm nay hắn sớm xem chuyện này như là thói quen. Hơn nữa còn chuẩn bị tốt để trải qua cuộc sống là một người bình thường.
"Gấu trúc" Lô Đỉnh Tinh nhìn Khương Tự Tại nhàn nhã chơi đùa, do dự một lúc lâu, mới nói:
"Thủ lĩnh, mới vừa rồi "Khương Chu" có nói, người thật sự không có để vào trong lòng sao?? Ta tin tưởng, ngày mai ngươi chắc chắn sẽ thành công."
Khương Tự Tại phù phù một tiếng, sau đó nhỏ lá cây trong miệng ra, cười nói:
"Ta nói này, người lại đa sầu đa cảm rồi, ngươi cũng không phải là mẹ ta à, huynh đệ ta đã sớm nói với người rồi, về cái chuyện Đồ Đằng bổn mạng này, đó là chuyện của trời cao, ta không xen vào, ta nghĩ ta chính là người không được trời cao chiếu cố, ngày mai chắc chắn trăm phần trăm ta không nhận được Đồ Đằng bổn mạng, các người cũng đừng bận tâm về chuyện này nữa, các huynh đệ ta đều là Đồ Đằng Vũ Sư, đời này ta cũng không lo chết đói."
3 người bọn họ phải nói là vô cùng quen thuộc nhau, ngày ngày lớn lên chơi đùa với nhau cũng đã được 9 năm rồi.
Năm đó vào lúc 9 tuổi, 3 người giấu diếm cha mẹ, chạy lên trên núi cao, kết bái thành huynh đệ.
Khương Tự Tại hơn tháng, đương nhiên trở thành lão đại, Lô Đỉnh Tinh là lão nhị, "Khỉ con" Tô Thiên Vũ là lão tam.
Thật ra thì Tô Thiên Vũ sinh trước Lô Đỉnh Tinh một tháng, nhưng theo như ý Khương Tự Tại nói, do thể hình Lô Đình Tinh to con, cho nên gọi là "lão nhị" có ý nghĩa to hơn sẽ hợp hơn.
Tới hôm nay, 3 người bọn họ nhớ tới ý nghĩa "Lão nhị" này, đều cất tiếng cười to.
Lúc này, Khương Tự Tại đứng dậy, hớn hở nói:
"Hai người các người rất là lo lắng cho ta, mặc dù theo quy củ trong tộc, ngày mai ta nếu như không nhận được Đồ Đằng bổn mạng, chắc chắn sẽ bị tước bỏ thân phận "con của Nam Vương" này, và cũng sẽ bị trục xuất khỏi "Kỳ Lân Vương Tộc", nhưng bọn họ không nhìn phụ thân, ca ca của ta là ai sao?"
"Thân phận không có, nhưng ta vẫn ở lại "Tử Lân phủ" như cũ. Mọi người thấy ta, đều phải gọi ta là "Tiểu vương gia", ta vẫn tiêu dao tự tại như cũ ở trong vương thành Đại Khương này. Đối với thân phận này mà nói, nếu như trục xuất khỏi tộc, cũng chỉ là nghi thức mà thôi."
Hắn vẫn là vô cùng sống tiêu diêu tự tại.
Quả thật, trước đây thật lâu, cha mẹ hắn có nói rằng, bất kể quy củ trong tộc có như thế nào, Khương Tự Tại hắn vĩnh viễn là con của hai người bọn họ. Đây là sự thật hiển nhiên không thể nào cải biến được.
Chỉ là, con của tộc trưởng Vương tộc lại là "phàm trùng", lại còn bị trục xuất khỏi tộc, đây quả thật là chuyện từ xưa tới nay chưa có phát sinh ra.
Phụ thân của hắn, Tử Lân Vương Khương Vân Đình, vua của phương Nam, thống trị miền nam! Khi còn trẻ chính là một thiên tài siêu cấp, 30 tuổi trông coi vương thành Đại Khương, 40 tuổi, bất kể là thực lực hay là địa vị, bên trong hoàng triều có thể nói là dưới một người trên hàng tỉ người.
Ca ca của hắn, "thế tử Nam Vương" Khương Quân Giám, năm 20 tuổi, đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất trong thế hệ cùng tuổi. Nghe nói ngay tới cả hoàng đế, hoàng tử, công chúa cũng không có một ai dám sánh vai với hắn. Tuổi mặc dù không lớn, nhưng chiến công lại hiển hách. Ngày hôm nay theo phụ thân Tử Lân Vương trấn giữ "Hoang Thiên Quan", được phong là "Thần Võ Thượng Tướng Quân" !
Phụ thân của hắn là một quyền cao chức trọng, vô cùng có danh vọng. Huynh trưởng là một người trẻ tuổi chững trạc, cơ trí trung thành, đều là tấm gương cho Khương Tự Tại noi theo.
Nhất là Khương Quân Giám, khi hắn còn bé, cha hắn không có ở trong phủ, vị huynh trưởng này đều thay cha chỉ dẫn cho Khương Tự Tại rất nhiều điều.
Có bọn họ, chỉ sợ cả đời làm "phàm trùng", mặc dù sẽ gặp ít lời đồn nhảm ở bên ngoài, nhưng ít nhất không ai dám chính diện ức hiếp hắn.
"Hơn nữa, ta còn có tỷ tỷ ở trong "Hộ quốc phủ" tu luyện, thành tự trong tương lai chắc chắn là vô lượng. Có ca ca, tỷ tỷ, phụ thân ta che chắn, còn chưa tới phiên người khác dám ở trước mặt ta chửi ta, hắc hắc."
Phía trước có huynh trưởng, tỷ tỷ đang nhô lên, hắn xem như là vô cùng thoải mái. Cứ xem như hắn không đạt được Đồ Đằng Vũ Sư đi, đối với hắn mà nói chuyện này cũng không có bất kỳ áp lực gì.
Huynh đệ tỷ muội, máu mủ tình thâm. Bất kể là huynh trưởng hay là tỷ tỷ, hai người bọn họ đều vô cùng yêu quý Khương Tự Tại.
"Hơn nữa."
Khương Tự Tại vươn hai cánh tay ra, vỗ vỗ bả vai "Gấu Trúc" và "Khỉ Con", nói:
"Không phải ta vẫn là huynh đệ với các ngươi sao?? Tương lai hai người các ngươi sẽ lên như diều gặp gió, nhớ khi đó che chở cho ta là được rồi. Ta không thể tu luyện, ta liền làm ăn. Ta sẽ bán thật nhiều linh dược, linh quang. Hai người các ngươi muốn tài nguyên tu luyện gì cứ nói với ta, ta sẽ cấp cho, ha ha..."
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, đã không được trời cao chiếu cố, không có Đồ Đằng bổn mạng, hắn sẽ đi buôn bán.
Dựa vào tư chất và đầu óc linh hoạt của hắn kiếm tiền tài chỉ là chuyện nhỏ. Trong tương lai đối với gia đình, huynh đệ của hắn sẽ trở thành trợ giúp không nhỏ.
Lô Đỉnh Tinh kích động, nói:
"Thủ lĩnh, người ngàn vạn lần đừng có nói như vậy. Nếu như người không thể tu luyện, ta sẽ bảo vệ cho ngươi cả đời."
Khương Tự Tại xoa xoa đầu hắn nói:
"Ngươi kích động cái rắm, làm như sau này ta trở thành người tàn tật không bằng, ngươi hãy học Khỉ con kia kìa, bình tĩnh một chút."
Tô Thiên Vũ ở bên cạnh chỉ cười cười, cũng không có nói gì.
"Đang suy nghĩ tới chuyện Kỳ Lân tộc biết à?"
Khương Tự Tại hỏi.
Tô Thiên Vũ gật đầu.
Khương Tự Tại vỗ vỗ vai hắn nói:
"Đi bế quan đi, chuyện này vô cùng quan trọng, danh tiếng phủ Tử Lân chúng ta, còn phải dựa vào hai người đó. Bốn mạch Kỳ Lân Vương Tộc khác, gần đây vô cùng lớn lối. Theo ta thấy cần nên phải chuẩn bị trước để đối phó với bọn họ, tương lai các ngươi vô cùng quan trọng đấy. Vì vậy, ta phải chuyên tâm làm người lót đường cho các huynh đệ của mình."
"Được! Ta đi trước đây."
Tô Thiên Vũ đứng dậy nói.
"Uk."
Sau khi Tô Thiên Vũ đi cũng chỉ còn Lô Đỉnh Tinh và Khương Tự Tại lưu lại.
Lô Đỉnh Tinh vẫn còn buồn phiền về chuyện tế thần ngày mai, Khương Tự Tại quả thật hết chỗ nói với hắn rồi. Hắn cười nói:
"Cái tên cơ bắp nhà người, ta đã nghĩ thông rồi mà người còn chưa có nghĩ thông suốt, đi , đi nghe vài khúc nhạc đi, vừa thư giãn vừa khiến tâm tình bình ổn lại."
"A! Ta không đi, mẫu thân của ta từng nói rằng, khi ta còn nhỏ, những chỗ như vậy ta không tới được."
Lô Đỉnh Tinh tức giận nói.
"Ngươi đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn suốt ngày mẫu thân, hơn nữa cũng chỉ là nghe một khúc nhạc thôi, đừng có thẹn thùng, ha ha...."
Chỉ sợ chuyện ngày mai sẽ khiến cho hắn thất vọng. Nhưng Khương Tự Tại vẫn không có sợ hãi, hắn vẫn vui vẻ như cũ.
Đột nhiên, không khí liền trở nên yên tĩnh.
Thì ra, bên dưới con phố đang có một cô bé tầm 12-13 tuổi đang đứng.
Nàng mặc một chiếc váy màu hồng phấn, vô cùng xinh đẹp. Nhưng lúc này khuôn mặt lại hiện ra sự trắng bệch, thân thể run run, lắp bắp nói với Khương Tự Tại.
"Ca ca, đã xảy ra chuyện rồi."
Giọng nói nàng run rẩy, tùy thời có thể đứt đoạn.
Cô bé này chính là biểu muội của Khương Tự Tại, nàng tên là Nhược Tiểu Nguyệt.
Mẫu thân của nàng là gì của Khương Tự Tại. Nhưng, đã mất.
"Hả?"
Khương Tự Tại có dự cảm bất lành.
Đối với gia tộc hắn mà nói, cái gì gọi là "gặp chuyện không may?"
"Rất lớn... Sự việc rất lớn, có quan hệ tới dượng, đại ca ca, Thánh chỉ "Viêm Long Khư" đã tới, bọn họ bảo ngươi nhanh về tiếp chỉ..."
Hai vành mắt cô bé này đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.
Viêm Long Khư?? Đó chính là Viêm Long hoàng triều!
"Phụ thân, anh ta?"
Bọn họ làm sao có thể gặp chuyện không may được chứ??
Khương Tự Tại nghe tin này, tim như muốn rớt ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận