“Tú Tú, em nói thật với anh đi, em có bị bệnh thật không?” Vương Thanh Hòa nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh rất hiếm khi xụ mặt với Bạch Tú Tú, lúc này trong lòng anh thật sự là lo lắng muốn chết.
Bạch Tú Tú nghe thế, rất vui vẻ, sờ trán của anh nói: “Anh cũng bị sốt rồi à! Em thì có bệnh gì chứ?”
Cô vừa nói vừa giải thích cho anh nghe chuyện của chú Trương.
Vương Thanh Hòa nghe xong cũng không nói tiếng nào.
“Anh cũng không chịu suy nghĩ cho kỹ, em sợ chết như thế, nếu thật sự có vấn đề gì thì sao em lại không đi khám được chứ?” Bạch Tú Tú bất đắc dĩ hỏi lại anh.
Cũng không biết Vương Thanh Hòa suy nghĩ kiểu gì nữa! Anh cho rằng cô là loại người mình bị bệnh cũng sẽ cố nhịn, sau đó nhường tiền cho chồng con tiêu xài sao?
Mơ đi!
Lời cô nói ra cũng làm Vương Thanh Hòa bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cũng đúng thôi, tính cách của Tú Tú cũng không giống người sẽ hi sinh chính mình vì người khác.
“Vậy là tốt rồi, em không được giấu anh đó. Nếu cơ thể có cái gì khó chịu thì nhất định phải nói cho anh biết, còn nữa, đi ra ngoài phải chú ý an toàn.” Vương Thanh Hòa vẫn không khống chế được nỗi lo lắng, dặn dò cô.
Anh thật sự đã bị cơn ác mộng kia tra tấn đến mức sắp phát điên rồi.
Bạch Tú Tú cũng không biết tình huống của anh, chỉ cho rằng anh đơn giản là sợ cô chết mà thôi.
Tuy rằng cô cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp.
Người này quả nhiên vẫn rất quan tâm cô!
“Được rồi, đêm hôm rồi, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau đi ngủ đi.” Bạch Tú Tú cất tiền đi.
Vương Thanh Hòa đi múc nước cho cô.
Hai người rửa mặt xong, Bạch Tú Tú quấn chăn chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ mới được một lúc, người đàn ông này lại quấn lên.
Bạch Tú Tú thở dài, kéo màn lại.
Cái tên đàn ông đáng ghét này!
Tối nay cô lại không thể nghỉ ngơi!
Sáng sớm hôm sau, Triệu Quế Phân chuẩn bị dẫn hai đứa con dâu đi, Bạch Tú Tú và Lưu Tiểu Nga và Trần Phương đang bị thương ở lại trong nhà.
Triệu Quế Phân vừa nhìn thấy có ba trong số năm đứa con dâu đều không thể đi làm việc, còn bắt bà ta phải lên núi là lại giận sôi máu.
Chuyện đáng giận nhất là bà ta còn phải chia số tiền mà mình kiếm được cho bọn họ nữa.
Bà ta phải đi tìm ai để nói lý đây hả?
Tranh thủ lúc Triệu Quế Phân đi lấy đồ, Bạch Tú Tú đi đến bên cạnh Triệu Thúy Hoa, nói nhỏ: “Thím là người thông minh, chúng ta đã là người trên cùng một chiếc thuyền, nếu lập trường không kiên định thì sẽ chẳng có kết cục tốt gì đâu.”
Cô nói rất nhanh, nói xong lập tức đi ngay.
Triệu Thúy Hoa nghe xong lập tức rùng mình.
Đây là uy hiếp!
Chị cả đang uy hiếp cô ta đây mà!
Đáng sợ nhất chính là cô ta còn phải nghe, nếu không nghe, sau này chị dâu chắc chắn sẽ kiếm chuyện với cô ta ngay.
Triệu Thúy Hoa nghĩ đến mấy chuyện mà chị cả đã làm trong mấy ngày qua, lập tức sợ hãi!
Những người khác đều cảm thấy trong nhà đông người, cho nên các anh chị em đều đang kiếm chuyện, nhưng mà cô ta lại nhìn thấy rất rõ, cái này mà là cả nhà kiếm chuyện gì chứ? Rõ ràng chỉ có một mình chị cả bắt được điểm yếu của cả gia đình sau đó gây sự thì có!
Lúc trước cả nhà đều bám trên người anh cả hút máu, bây giờ mới qua được mấy ngày?
Đừng nói là hút máu, chị cả thậm chí còn không thèm làm việc, vậy mà vẫn cứ lấy tiền như thường.
Tuy rằng cô ta cũng nhận được ích lợi, nhưng mà so ra thì vẫn còn thua chị cả nhiều!
Với lại nhân sâm còn có một phần của cô ta nữa!
Triệu Thúy Hoa không suy nghĩ quá lâu đã hạ quyết tâm.
Cô ta cứ có cảm giác cả gia đình chẳng có lấy một người có thể chơi lại chị cả.
Chờ cả gia đình đi ra ngoài rồi, Bạch Tú Tú cũng chuẩn bị đi huyên thành.
Điện thoại trong công xã không tiện dụng, đi đến huyện thành sẽ tiện hơn.
Bạch Tú Tú cầm đủ tiền lập tức đi ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận