Nghe mẹ đã đồng ý, Bạch Tú Tú cũng yên tâm.
Chỉ cần mẹ đồng ý, chuyện này chắc chắn sẽ thành công.
“Mẹ, chị cả có thể gửi thêm một ít đặc sản chỗ chị ấy đến cho con không? Mẹ cứ yên tâm, con sẽ không lấy không của chị cả.” Bạch Tú Tú lại tiếp tục hỏi.
Thật ra mấy thứ kia cũng chẳng có tác dụng đặc biệt gì, cô chỉ là muốn ăn đồ ngon thôi!
Cô đã nhìn thấy khung cảnh hoành tráng trong tương lai, cảm thấy hiện tại nhất định phải điều dưỡng cơ thể cho thật tốt!
Đây cũng không phải lúc ăn bữa nay lo bữa mai, đây là tương lai vô cùng xán lạn!
Vậy thì hiện tại cô phải đối xử tốt với bản thân một chút, không cần thiết phải dành dụm để giành gì cả!
Bà Ngụy nghe con gái tủi thân hỏi mình như thế, đau lòng vô cùng. Nhất định là bà sui chết tiệt kia lại ăn hiép con gái!
“Được rồi, mẹ bảo chị cả của con gửi đi. Con cũng hạn chế gửi đồ cho chị con đi! Nó còn sống tốt lắm, mẹ với nó đều đang lo lắng cho con đó.” Bà Ngụy chỉ cần nghĩ đến con gái út là lại cảm thấy chua xót!
Không được, chờ một đoạn thời gian nữa bà phải quay về thăm con gái mới được.
Bạch Tú Tú cũng không nói thêm gì khác, nhanh chóng cúp điện thoại.
Vô cùng xót của móc năm hào ra trả.
Tiền điện thoại đắt thật đó.
Trả tiền xong, Bạch Tú Tú lập tức đi đến cung tiêu xã.
Các mặt hàng trong cung tiêu xã của huyện đầy đủ hơn ở công xã rất nhiều.
Cung tiêu xã lúc nào cũng đông nghịt người.
Bạch Tú Tú đi vào, lập tức đi thẳng đến quầy bán điểm tâm: “Tôi muốn hai cân bánh trứng, lại thêm bốn cân bánh quy.”
Đồ đạc ở nơi này đại đa số đều quy định số lượng mua, Bạch Tú Tú đều mua đến mức cao nhất.
Dù sao cô có cả tiền lẫn phiếu.
Cân bánh xong, Bạch Tú Tú lại đi sang quầy khác.
Mua hai cục xà phòng thơm, một cục một đồng.
Lại mua thêm hai mươi quả trứng, trứng gà không chỉ cần phiếu mà còn đắt! Một quả trứng một hào.
Nhưng mà cô chuẩn bị pha nước trứng gà cho cả gia đình uống mỗi buổi sáng.
Người trong nhà ăn kiểu gì thì cũng không tiếc!
Mua xong rồi, Bạch Tú Tú lại đến quầy bán vải, vải ở chỗ này cũng chẳng có kiểu dáng mới mẻ gì, nhưng mà vậy mới thích hợp!
Lúc này nếu quá mới mẻ sẽ rất dễ gây sự chú ý.
Vải vóc may quần áo của hai đứa nhỏ đều quá mới mẻ!
Bạch Tú Tú bỏ ra hai mươi đồng mua đủ lượng vải đủ để làm quần áo cho cả gia đình.
Phiếu vải cũng bị cô xài sạch sẽ.
Từ nãy đến giờ cô mua đồ ăn hết mười đồng, mua xà phòng hết hai đồng, trứng gà cũng hai đồng, cộng thêm tiền mua vải, tổng cộng xài hết hai mươi bốn đồng.
Tiền tiết kiệm trong nhà lập tức vơi đi không ít.
May mà hai ngày nay lại moi được một ít tiền từ trong tay nhà họ Vương.
Nếu không thì cô cũng không nỡ mua nhiều như thế.
Mua đồ xong, Bạch Tú Tú đều bỏ hết vào trong túi vải của mình. Cái túi vải này là do mẹ của cô làm cho cô khoe khoang lúc kết hôn đó!
Nói là sau khi kết hôn rồi, có một cái túi vải đi ra ngoài mua đồ cũng thực dụng hơn.
Đúng là rất thực dụng, được may từ vải màu xanh lam, còn rất xinh đẹp!
Cô mua đồ xong, đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh trong huyện!
Cô vội vàng đi ăn cơm trưa.
Giờ cơm trưa hôm nay cung ứng bánh bao nhân thịt heo hành tây. Ba hào một cái, không giới hạn số lượng mua.
Bạch Tú Tú mua một hơi hai mươi cái mang đi.
Cũng tiêu xài thêm sáu đồng tiền, vừa chẵn ba mươi đồng.
Đáng tiếc lúc này còn chưa bán táo, nếu không thì còn có thể mua một ít trái cây về.
Bạch Tú Tú thắng lợi leo lên xe, lúc về đến nhà, người trong nhà đều đã ăn cơm xong đi ra ngoài kiếm công điểm.
Người lên núi vẫn còn chưa về.
Hôm nay người nấu cơm chính là Lưu Tiểu Nga bị thương đầu.
Cô ta còn đang rửa chén, nhìn thấy Bạch Tú Tú quay về, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chị cả, chị đi đâu ăn sung mặc sướng thế hả? Qua giờ cơm rồi cũng không thấy chị về nhà ăn cơm. Làm hại cả nhà lại cãi nhau vì chị.”
Cãi nhau?
Bạch Tú Tú còn có chút khó hiểu, có cái gì mà phải cãi nhau chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận