“Đúng vậy, sao thím có thể thu hút lợn rừng đến được chứ. Nếu thím có thể thu hút lợn rừng đến, vậy hiện tại mẹ chúng ta bị tội như thế đều là bởi vì thím hại.” Giọng nói của Bạch Tú Tú rất dịu dàng, cho dù nói lời khó nghe đến cỡ nào thì khi nghe cũng có vẻ rất dịu dàng như đang dỗ dành người khác vậy.
Chu Kiều Kiều đã sợ hãi mặt mày trắng bệch, không dám nhắc đến lợn rừng nữa.
“Người đâu rồi? Chết ở bên ngoài hết làm cái gì? Còn không mau đi vào đây bưng nước cho tôi? Muốn chết hết đúng không?” Trong phòng Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ kêu to.
Bà ta nằm trên giường đất, đau đến mức mặt già nhăn hết cả lại, ước gì có thể đánh mấy đứa con dâu xui xẻo kia một trận.
Để bọn họ cũng đau giống bà ta.
Nếu không phải đám con dâu này quá vô dụng thì sao bà ta phải chịu tội này chứ?
Trong phòng vừa mới la xong, mấy người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi.
Bạch Tú Tú xoay người đi ngay: “Tôi còn đang là bệnh nhân, không hầu hạ mẹ được.”
“Tôi, tôi cũng là bệnh nhân!” Lưu Tiểu Nga nhanh chóng chạy đi theo.
Đùa à, bảo cô ta khập khiễng đi hầu hạ mẹ chồng.
Hiện tại bà già đó đang giận điên, nếu lại coi cô ta thành túi trút giận, vậy cô ta sẽ thảm lắm.
Lưu Tiểu Nga khập khiễng chạy vào trong nhà.
Trần Phương vốn dĩ là một người mặt lạnh, cô ta hừ lạnh rồi xoay người đi vào phòng.
Cô ta cũng là bệnh nhân!
Lúc này trong sân cũng chỉ còn lại Triệu Thúy Hoa và Chu Kiều Kiều. Triệu Thúy Hoa cũng cảm thấy rất mệt, cô ta vào núi cũng rất vất vả, nếu so với Chu Kiều Kiều thì lại càng nổi bật vẻ ngăn nắp sạch sẽ của Chu Kiều Kiều hơn.
“Thím năm, thím vừa mới gả đến đây, vừa lúc cũng nên thân thiết với mẹ hơn. Với lại tôi thấy hiện tại trong nhà cũng chỉ có thím là người khỏe mạnh nhất, thím mau đi chăm sóc mẹ đi.” Triệu Thúy Hoa nói xong lập tức gọi với vào trong phòng nói: “Mẹ, thím năm sẽ đi vào ngay.”
Nói xong, cô ta cũng chạy vào về phòng như một tia chớp.
Chỉ để lại một mình Chu Kiều Kiều xụ mặt đứng đó.
Cô ta muốn mắng chửi, nhưng lại không có ai để chửi, chỉ có thể cắn răng vào phòng.
Hiện tại Triệu Quế Phân nhìn thấy ai cũng cảm thấy ngứa mắt, nhìn thấy vợ thằng năm khuyến khích mình lên núi lại càng không vui hơn: “Cô còn đứng đờ ra đó làm gì? Không có mắt đúng không? Mau đỡ tôi dậy uống nước, còn nữa, đi nấu cơm chiều hôm nay cho tôi.”
Chu Kiều Kiều trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình, không dám tin.
Mụ già chết tiệt này nói cái gì thế?
Bảo cô ta đi làm việc?
Cô ta ở nhà mẹ đẻ chẳng cần phải làm cái gì hết!
Mẹ đều là bảo mấy chị dâu giặt quần áo nấu cơm cho cô ta.
Bây giờ mới gả đến đây được mấy ngày chứ?
Chu Kiều Kiều bưng nước đến, trong lòng bắt đầu oán hận.
Giây tiếp theo, Triệu Quế Phân lập tức bị sặc, ho sặc sụa không ngừng.
Gương mặt già đỏ bừng lên, vết thương cũng bị đau theo!
Đau đến mức rơi nước mắt.
“Mau vuốt lưng cho tôi, cô chết rồi à?”
Bà ta nói xong, không biết thế nào eo lại bị trật, trực tiếp ngã xuống đất.
Trong lòng Chu Kiều Kiều vô cùng sung sướng, mặt ngoài lại không dám biểu hiện gì: “Mẹ, mẹ bị làm sao thế? Để con đỡ mẹ lên.”
Cô ta đỡ bà ta lên, lại không đè nén được cơn tủi thân trong lòng, đi ra ngoài chạy về nhà mẹ đẻ! Cô ta phải tố khổ với mẹ mới được.
Thấy cô ta đi ra ngoài, Triệu Thúy Hoa đang ở trong phòng chờ cuối cùng cũng chịu không được nữa, lén chạy đến phòng của Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú đã đóng của phòng lại, còn kéo cả rèm, không thể nhìn thấy cái gì.
Triệu Thúy Hoa chỉ có thể gõ cửa: “Chị cả…”
Bạch Tú Tú ở trong phòng đang định ăn bánh bao, có chút bực bội cất bánh bao đi, lại giấu dược liệu, sau đó mới mở cửa ra.
“Chuyện gì?”
Triệu Thúy Hoa đi vào phòng, có vẻ vô cùng thần bí nói: “Chị cả, em nói chuyện này với chị, nói không chừng vợ thằng năm nhà chúng ta chính là yêu tinh đó!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận