Triệu Thúy Hoa nghĩ đến sau này có một ngày cô ta cũng sẽ thành vợ của công nhân, lập tức nhịn không được muốn cười.
Hai người vốn dĩ không có gì để nói, phỏng đoán của Triệu Thúy Hoa bị Bạch Tú Tú phủ định thì cũng không nhắc lại nữa.
Chờ Triệu Thúy Hoa đi ra ngoài, Bạch Tú Tú lại cầm bánh bao ra.
Bánh bao này nhân rất nhiều, cắn một cái thơm phức làm người ta lại càng thèm ăn hơn.
Nhưng mà cô chỉ ăn một cái.
Đã lâu lắm rồi không được ăn bánh bao thịt, phải chờ hai đứa con và Vương Thanh Hòa cùng nhau về ăn mới được.
Phải có một chút cảm giác nghi thức!
Buổi tối, cả gia đình mới từ ngoài ruộng đi về.
Bọn họ còn chưa về nhà thì cũng đã nghe tin bà già Triệu Quế Phân bị heo rừng đạp.
Buổi tối lúc quay về, cả gia đình đều đi vào phòng lớn.
Triệu Quế Phân vừa nhìn thấy mấy đứa con trai và chồng mình đã về, trực tiếp khóc to than thở: “Sao số của tôi lại khổ thế này! Năm đứa con trai đứa nào cũng cưới vợ, vậy mà sao lại bắt một bà già như tôi phải lên núi chứ! Mấy đứa con dâu cũng không thèm ngó ngàng gì đến tôi, sau này tôi còn có thể trông cậy vào ai nữa đây!”
Giọng của Triệu Quế Phân vốn dĩ có phần khàn khàn, bà ta khóc lên lại càng làm cho người ta bực bội muốn chết.
Vương Thủ Thành xụ mặt già xuống nói: “Vợ thằng cả, những người khác thì cũng thôi. Cô là con dâu trưởng, sao lại cũng không biết quan tâm mẹ?”
“Cha, cha dựa vào đâu nói ra những lời này chứ? Tôi vốn dĩ là bệnh nhân, chú Trương cũng đã nói nếu tôi không nghĩ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận thì sẽ mất mạng. Hôm nay tôi đi vào trong huyện gọi điện thoại cho mẹ tôi, mẹ tôi còn nói lo lắng cho tôi, muốn quay về thăm tôi nữa đó. Nếu tôi chăm sóc cho mẹ rồi lại xảy ra chuyện gì, sau này trong thôn sẽ đánh giá nhà chúng ta như thế nào? Tôi chỉ là muốn tốt cho gia đình mình thôi.”
Bạch Tú Tú nói có vẻ vô cùng đúng lý hợp tình.
Làm Triệu Quế Phân giận đến mức muốn bò dậy đánh nhau với Bạch Tú Tú một trận.
“Cha, Tú Tú cũng là vì muốn tốt cho mọi người mà thôi.” Trước khi Vương Thủ Thành kịp chất vấn cô thì Vương Thanh Hòa đã giành mở miệng nói trước.
Lời này coi như chặn họng Vương Thủ Thành.
Nhưng mà nghĩ đến tay nghề đi săn của con trai cả, ông ta lại nhịn.
Chuyện gì cũng phải chờ qua mùa đông rồi lại nói!
Hiện tại đang là giai đoạn quan trọng nhất trong nhà.
“Vậy vợ thằng cả coi như bỏ qua, bắt đầu từ ngày mai, mấy người khác thay phiên đến chăm sóc mẹ, không được phép viện cớ! Tối hôm nay ai nấu cơm?” Vương Thủ Thành đã có chút bực bội hỏi.
Nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta bực bội như thế là bởi vì tối nay về đến nhà lại không thấy chén cơm nóng hổi nào!
Ông ta đã sống gần hết đời rồi, làm gì có bao giờ gặp được chuyện đi kiếm công điểm về nhà rồi lại không có cơm ăn chứ?
Cho dù là mấy năm nạn đói thì trong nhà cũng đều sẽ cố ý chừa một phần đồ ăn riêng cho ông ta!
“Tôi đã gọi vợ thằng năm rồi, hiện tại nó còn chưa chịu lăn về nhà nữa.” Triệu Quế Phân nhắc đến Chu Kiều Kiều là lại cảm thấy cực kỳ bực bội.
Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, Chu Kiều Kiều vừa mới đi về nhà đã nghe được tiếng mẹ chồng hùng hùng hổ hổ.
Trong lòng cô ta cực kỳ bực bội, nhưng mà trên mặt lại không lộ ra, cô ta cười vui vẻ mở miệng nói: “Mẹ, con về rồi. Hôm nay con về nhà mẹ đẻ lấy ít thuốc dán giảm đau về cho mẹ. Đúng rồi, mẹ con còn nói ngày mai sẽ đến thăm mẹ đó. Nói là phải giết một con gà cho mẹ bồi bổ.”
Triệu Quế Phân vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Thật sao? Cái con bé này, con vì chuyện này mà cố ý chạy về nhà sao?”
“Đúng vậy, mẹ đau như thế, con nhìn cũng cảm thấy đau lòng. Đúng rồi mẹ, con đi nấu cơm ngay.” Chu Kiều Kiều nói xong lập tức đi ra ngoài.
“Không cần, vợ thằng hai, con đi làm.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận