Vương Thanh Kỳ lập tức sốt ruột.
Anh ta không muốn xài đến tiền của mình, dựa theo tình hình hiện tại trong nhà, một khi mua công việc cho anh ta và anh hai, thì một là phải ra ở riêng, hai là phải chia đều tiền cho mọi người, đến lúc đó vậy có khác gì lấy tiền của anh ta mua công việc đâu chứ?
Anh ta muốn dùng tiền của gia đình để mua!
Nếu anh cả không chịu để ý đến, vậy lần này anh ta sẽ thiệt thòi to.
“Chính chú còn chưa tự lo cho mình được kìa.” Vương Thanh Hòa không thích nói chuyện với anh, anh cũng không muốn nói chuyện với những người khác trong nhà họ Vương.
Nếu người nhà họ Vương đồng ý cho ra ở riêng thì anh đã dọn ra ở riêng từ lâu rồi.
Là bọn họ không đồng ý, cho nên mới sống như thế mãi.
Hiện tại Tú Tú chỉ muốn bắt bọn họ phải nôn hết toàn bộ tiền bạc ra, sao anh có thể tiếp tục đi kiếm tiền cho cái nhà này được chứ?
Kế hoạch khuyên nhủ thất bại, trong lòng Vương Thanh Kỳ cũng nảy sinh chút ác độc.
Anh cả không giúp đỡ, còn không phải là vì anh có con sao? Vậy nếu hai đứa con của anh biến mất, không phải anh sẽ đồng ý giúp anh ta à?
Cũng không phải anh ta tàn nhẫn, mà là vì anh cả chị cả thật sự quá đáng.
Đều là người một nhà, tại sao lại không chịu giúp đỡ anh ta chứ?
Hai người đi đến chỗ phân thịt.
Lúc này người trong thôn đã bắt đầu xếp hàng dài, đại đội trưởng nhìn thấy bọn họ, gọi bọn họ đi qua đó trước: “Hai người các cậu lại đây, con heo ngày hôm nay nhà các cậu lập công lớn, trong thôn quyết định sẽ chia cho nhà các cậu mười cân thịt. Số còn lại mới chia cho người trong thôn sau. Chia cho nhà cậu trước.”
Đại đội trưởng đã lên tiếng, những người khác trong thôn cũng không dám có ý kiến gì.
Nhưng mà nhìn hai anh em Vương Thanh Hòa, mọi người đều có chút hụt hẫng.
Sao chuyện tốt gì cũng để cho người nhà bọn họ gặp được thế?
Không bao lâu sau, Vương Thanh Hòa và Vương Thanh Kỳ đã về đến nhà.
Ngoài ra còn mang về mười cân thịt.
Nhìn thấy bọn họ mang mười cân thịt về, tâm trạng của Triệu Quế Phân mới tốt hơn một chút.
“Coi như người trong thôn còn có chút lương tâm, được rồi, mau bỏ vào trong nước lạnh giữ lạnh đi, ngày mai bảo vợ thằng năm cầm đi ướp, để dành đến tết lại ăn.” Triệu Quế Phân nhìn miếng thịt, lúc này mới hài lòng bảo mấy đứa con trai xách thịt đi.
Miếng thịt này chờ đến lúc ăn tết bà ta lại xách lên công xã đưa cho người nhà mẹ đẻ!
Đến lúc đó lại đi tạo mối quan hệ cho thằng hai và thằng năm.
Trong lòng Triệu Quế Phân có chút tính toán, lại nhịn không được nhớ đến, nếu không tiết lộ chuyện này ra ngoài thì nguyên con heo sẽ thuộc về nhà bọn họ, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ!
Đến lúc đó không phải đã giải quyết xong công việc của thằng hai và thằng năm rồi sao?
Vợ thằng ba đúng là ngôi sao chổi xui xẻo!
Vương Thanh Hòa và Vương Thanh Kỳ mang thịt về rồi, anh lập tức đi nấu nước cho vợ.
Đêm tối, Bạch Tú Tú rửa mặt xong mới chui vào chăn nằm: “Quả nhiên vẫn là phải đi mua một cái nồi nhỏ về mới được.
Cô giơ tay chọc nhẹ Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa ôm cô vào lòng, nhỏ giọng đồng ý: “Được rồi, ngày mai anh lại bắt đầu nhờ người ta đi hỏi thăm trước.”
Triệu Quế Phân bị thương, nhưng lại làm cho người trong nhà thoải mái hơn rất nhiều.
Dù sao thì hiện tại cả gia đình không bệnh cũng bị thương.
Ngoại trừ mấy người đàn ông phải xuống ruộng kiếm công điểm ra, người trông còn lành lặn khỏe mạnh trong nhà chính là Chu Kiều Kiều.
Bảo Chu Kiều Kiều đi lên núi một mình thì Chu Kiều Kiều lại không đồng ý.
Cô ta đi vào trong núi, nếu như không mang theo thứ gì về thì sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của mình. Nếu mang cái gì đó về thì còn phải chia cho cả gia đình, tại sao phải làm như thế chứ?
Bởi vì chuyện này Triệu Quế Phân cũng coi như chịu để yên.
Bạch Tú Tú không đi vào núi, hai đứa nhỏ cũng không cần phải đi theo Vương Thanh Hòa nữa.
Buổi sáng cô chăm hai đứa nhỏ, rảnh rỗi thì đan áo lông, có vẻ vô cùng thảnh thơi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận