So với Chu Kiều Kiều thì Triệu Thúy Hoa đồng ý vô cùng dứt khoát: “Mẹ, chuyện gì bọn con cũng nghe lời mẹ. Chúng ta đi chung với nhau, nếu như có chuyện gì thì mẹ cứ đi trước, đừng có lo cho bọn con! Bọn con da dày thịt béo, còn trẻ!”
Triệu Quế Phân nhìn thoáng qua Triệu Thúy Hoa.
Ừ, có đôi khi vợ thằng ba cũng có thể nói ra vài câu dễ nghe.
“Được rồi, đừng có nói mấy câu này dụ dỗ tôi, Lưu Tiểu Nga, Trần Phương hai cô cũng đi theo sát tôi. Đi lên núi cẩn thận một chút, đừng có té ngã giống như lần trước nữa, nhà chúng ta cũng không có dư tiền để chữa bệnh cho hai cô đâu.”
Triệu Quế Phân vừa nhớ đến lần trước phải mất vài hào để chữa bệnh cho hai người bọn họ là lại đau lòng.
Vợ lão tứ Trần Phương lạnh mặt, cũng không nói tiếng nói.
Lưu Tiểu Nga nghe xong mắt lập tức đỏ hoe, trong lòng âm thầm cảm thấy tủi thân, còn không phải là vì cô ta không có một đứa con trai sao? Thím ba thì lại không bị mắng.
Bởi vì thím ba có con trai!
Chị cả được ở nhà nghỉ ngơi, cũng là vì chị cả có con trai!
“Vợ thằng năm, con đi theo mẹ đi lên trước đi, mấy đứa nó ngốc lắm, coi chừng bị ngã.” Triệu Quế Phân vừa nói xong, chân đã bị trượt, trực tiếp từ trên đỉnh núi lăn xuống bên kia sườn núi.
“Mẹ!”
Mấy người còn lại nhanh chóng đuổi theo Triệu Quế Phân đang lăn lông lốc.
May mà khu vực xung quanh không có đá, nếu không chắc đã lấy đi nửa cái mạng của Triệu Quế Phân rồi!
Triệu Quế Phân lăn mãi đến khi đụng trúng một gốc cây tùng lâu năm mới dừng lại, bà ta kêu rên, hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
“Mẹ, mẹ có bị làm sao không?” Lưu Tiểu Nga cẩn thận hỏi, trong lòng lại suýt chút nữa cười ầm lên, cũng không biết ai mới là người ngu ngốc nữa!
Triệu Quế Phân rên rỉ vài tiếng, mở mắt ra, mắng to mấy đứa con dâu: “Tôi có bị gì hay không, mấy cô không biết mở mắt ra xem à? Còn không mau đỡ tôi dậy!”
Bà ta hùng hùng hổ hổ, những người khác cũng nhanh chóng đỡ bà ta dậy.
Vừa đỡ bà ta lên, Chu Kiều Kiều tinh mắt phát hiện một gốc linh chi ngay chỗ Triệu Quế Phân vừa mới bị ngã.
“Mẹ, mẹ mau xem, đây không phải là linh chi sao?”
Triệu Quế Phân mới vừa được nâng lên đã nghe được con dâu út nói thế, lập tức sửng sốt.
Bà ta quay đầu nhìn lại, đúng là thế thật! Linh chi to chừng bàn tay, ở chỗ đó có đến mười mấy cây.
“Ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn không mau hái đi.” Triệu Quế Phân vừa vui vẻ lại đau lòng.
Vui là vì thứ này bán sẽ có giá cao, đau lòng là bởi vì còn phải chia một phần cho hai vợ chồng thằng cả. Chuyện đáng giận nhất chính là thằng ba thằng tư cưới hai cô con dâu ngu xuẩn không đồng lòng với bà ta!
Nếu không cả gia đình chia của mấy thứ này, làm gì còn đến lượt của nhà thằng cả chứ?
Mấy người bọn họ hái hết linh chi, Triệu Quế Phân nhìn mười sáu cây linh chi này, toàn thân lập tức tràn ngập sức lực! Tuy rằng bà ta vừa mới lăn từ trên đỉnh núi xuống, mặt xám mày tro, còn bị trầy vài chỗ trên mặt.
Nhưng nhìn thấy linh chi, lại cảm thấy việc này cũng còn có thể chấp nhận được!
Triệu Quế Phân vỗ bụi bẩn trên người đi, ngẩng cao đầu kiêu ngạo như một con gà trống vừa mới chiến thắng bước đi, Lưu Tiểu Nga ở bên cạnh đỡ bà ta.
Mới đi không được bao xa, cơ thể lại đột nhiên mất đi cân bằng, lại ngã lần nữa.
Không chỉ có bà ta, đến cả Lưu Tiểu Nga cũng bị ngã theo.
Hai người lại lăn từ giữa sườn núi đến dưới chân núi, Lưu Tiểu Nga cực kỳ xui xẻo trực tiếp đụng vào một tảng đá, Triệu Quế Phân thì ngã đè lên người cô ta.
Hai người như hai trái banh, lăn cực nhanh.
Chờ đến khi mấy người ở đằng sau chạy đến thì Lưu Tiểu Nga đã bị đè đến muốn ngất đi.
Mấy người còn lại chạy đến nơi, Chu Kiều Kiều cố gắng che giấu sự hưng phấn trong lòng!
Bọn họ đã xui xẻo như thế này, vậy hôm nay chắc chắn sẽ tìm được thứ tốt.
“Mẹ, hai người có bị làm sao không?” Chu Kiều Kiều nhỏ nhẹ nói, chủ động đỡ bà ta lên.
Lưu Tiểu Nga bị Triệu Quế Phân coi như nệm đỡ, sắp chết đến nơi.
Toàn bộ phần lưng của cô ta đều tê rần: “Cứu, cứu tôi.”
Triệu Quế Phân bò dậy, vỗ bụi trên người nói: “Sao cô lại vô dụng như thế? Lúc nãy tôi bị ngã một lần, bây giờ lại ngã lần nữa không phải cũng chẳng có vấn đề gì sao! Có mỗi chuyện đỡ tôi thôi cũng làm không xong, còn có thể làm chuyện gì nữa?”
“Đúng đó chị hai, chúng ta vừa mới vào núi, sao có thể cứ thế mà về được chứ?” Chu Kiều Kiều cũng phụ họa theo, không nhịn được đảo mắt nhìn sang xung quanh.
“Mẹ, con đi ra đằng trước tìm kiếm thử xem.” Nói xong, cô ta lập tức buông bà ta ra bỏ đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận