Lưu Tiểu Nga bị ngã rất nặng, Trần Phương và Triệu Thúy Hoa đỡ cô ta dậy.
“Chị hai, chị có bị làm sao không?” Trần Phương lo lắng hỏi.
Tuy rằng cô ta không thích tiếp xúc với mấy chị em dâu này, cảm thấy cả gia đình này toàn là một đám quỷ nghèo, đi tiếp xúc với ai cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng mà cũng không đến mức sẽ trơ mắt nhìn người khác xảy ra chuyện xấu gì!
“Mẹ, mọi người mau lại đây!” Đằng trước vang lên tiếng kêu đầy kích động của Chu Kiều Kiều.
Triệu Thúy Hoa chỉ âm thầm cảm thấy quái dị!
Quả nhiên, cô ta vẫn cứ nghe lời chị cả thì tốt hơn!
Mấy người đi qua đó, lập tức nhìn thấy trước mặt Chu Kiều Kiều là một con mương nhỏ, nơi đó có một đống dây cẩu kỷ, dây cẩu kỷ quấn lấy cây tùng núi ở bên mương nước, trên đống dây cẩu kỷ này kết đầy quả cẩu kỷ đỏ rực, Triệu Quế Phân nhìn thấy cũng trợn trừng mắt.
Đây toàn là đồ tốt đó!
Sao năm nay trong núi lại có nhiều đồ tốt như thế.
Với lại, bà ta đã lăn đến nơi nào thế này? Sao trước giờ bà ta chưa bao giờ đến nơi này vậy?
Mấy người Triệu Thúy Hoa cũng phát hiện, bên này hẻo lánh không dễ đi, hình như mọi người đều sẽ không đi đến khu vực này.
“Mau hái đi, hái xong chỗ này rồi, chúng ta lại đi đến đằng trước xem thử.” Triệu Quế Phân càng nghĩ càng cảm thấy quá lãng phí, một đống đồ tốt như thế, chia một phần cho nhà thằng cả, biết bao lâu mới có thể kiếm lại vốn đây.
Ông già này cũng thật là!
So với trong núi thì người trong nhà lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa nhỏ ở trong nhà ăn vụng, lại kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ nghe.
Chờ hai đứa nhỏ đi ngủ, cô mới bắt đầu đan áo, không thèm quan tâm mấy người ở bên ngoài đang làm cái gì!
Người nhà họ Vương mệt chết mệt sống thì liên quan gì đến cô chứ?
Có lẽ nếu cô cứ lại làm người nhà họ Vương cảm thấy chướng mắt nữa thì Chu Kiều Kiều sẽ muốn giết chết cô nhỉ? Đến lúc đó chắc cũng sẽ vẫn dùng người của kiếp trước để giết chết cô.
Cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào muốn hại cô.
Người nhà họ Vương dám đối xử khắc nghiệt với Vương Thanh Hòa và hai đứa nhỏ, lại còn hút máu của Vương Thanh Hòa để sống cũng đừng hòng sống yên.
Cái võng do cô dệt ra sẽ bắt được con mồi nhanh thôi
“Mẹ, mẹ cười đáng sợ quá, có ai ăn hiếp sao?” Minh Minh giật mình tỉnh giấc, dụi mắt, lập tức nhìn thấy nụ cười quái dị của mẹ, có chút khó hiểu.
Bạch Tú Tú ngẩng đầu lên, nhìn con trai đang lộ ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng mềm nhũn.
Cô ôm con trai lên, xoa đầu cậu bé nói: “Đúng vậy, có người ăn hiếp mẹ, mẹ đang suy nghĩ xem phải ăn hiếp lại như thế nào đây.”
Minh Minh nghe thế, hai mắt sáng rực lên: “Mẹ, Minh Minh đánh người xấu giúp mẹ. Ai dám ăn hiếp mẹ đều là người xấu!”
Bạch Tú Tú bị cậu nhóc chọc cho buồn cười, nhưng mà nghĩ đến chuyện sau này con trai cưng của cô lớn lên sẽ thành một thanh niên xã hội đen, sự thật khốn nạn này làm cô lại cười không nổi, cho nên lập tức lạnh mặt nghiêm túc nhìn con trai: “Minh Minh, người khác ăn hiếp con thì con phải vận dụng đầu óc, dùng phương pháp văn minh hơn để trả thù trở lại. Thay vì đi đánh người khác thì còn không bằng động não, con biết chưa? Đương nhiên, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không cho ai ăn hiếp con.”
Hiện tại cậu bé vẫn còn là một nhóc con, hoàn toàn không thể nào hiểu được vấn đề thâm ảo này.
Cậu bé chỉ mới hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ trong sáng ngây thơ.
Bạch Tú Tú lại dỗ con trai đi ngủ lần nữa, nhìn hai đứa nhỏ này, cô lại suy xét đến chuyện dạy dỗ con cái trong tương lai!
Trời vừa sập tối.
Cả gia đình đi vào núi lập tức nối đuôi nhau đi về.
Mọi người đi vào nhà, Bạch Tú Tú mở cửa sổ nhìn thấy mặt mẹ chồng Triệu Quế Phân đen kịt được Trần Phương đỡ vào, bước đi khập khiễng, trên mặt cũng toàn là vết trầy xước.
Tiếp theo đó chính là Triệu Thúy Hoa đang cõng Lưu Tiểu Nga.
Sau đó nữa chính là Chu Kiều Kiều cõng theo một đống đồ.
Mà chồng Vương Thanh Hòa của cô thì lại đi ở cuối đội ngũ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận