Vào nhà, Triệu Quế Phân bị thương cũng không quên chuyện chính sự: “Thằng cả, con mồi của con đâu?”
Vương Thanh Hòa vào nhà cũng lấy hết con mồi ra.
Năm con thỏ, có vẻ như anh đã tìm được một hang thỏ.
Còn có hai con gà rừng.
Nếu là nhà người khác, nhìn thấy nhiều thịt như thế, mọi người đều đã cười tít mắt rồi.
Nhưng mà đến lượt Triệu Quế Phân thì lại khác hoàn toàn.
“Không phải năm ngoái con đều săn được vài con mồi to sao? Có phải con đang lừa gạt mẹ không?” Triệu Quế Phân nheo đôi mắt tam giác lại, bực bội quan sát con trai cả từ trên xuống dưới.
Thái độ của Vương Thanh Hòa vẫn cứ như bình thường: “Mẹ, con đã nói rồi, còn chưa đến mùa. Hiện tại vào núi đi săn chỉ thu hoạch được thế này thôi. Nếu mẹ cảm thấy không tốt thì ngày mai con không đi nữa.”
“Sao nào? Mẹ mới nói con vài câu con đã định giận dỗi không làm nữa rồi đúng không? Cái đồ không có lương tâm! Bị con vợ nhà con châm ngòi ly gián rồi!”
Triệu Quế Phân tức giận hùng hùng hổ hổ.
Bà cụ nhà họ Phùng ở kế bên nhà họ Vương trùng hợp đi ra ngoài đổ nước.
Nghe được tiếng bà ta mắng chửi, lập tức tò mò nhìn thoáng qua sân bên này, Triệu Quế Phân sợ đến mức nhanh chóng giấu con mồi ra sau lưng.
“Ui cha, lại mắng con trai cả nữa à?” Bà cụ Phùng rất cao to, năm nay đã gần sáu mươi.
Bà ta búi tóc củ tỏi, trên lỗ tai còn đeo một đôi khuyên tai bạc.
Mặc áo màu xanh lam, tuy rằng đã giặt đến phai màu nhưng lại không có mụn vá.
Nhìn thoáng qua là biết biết đây là một bà cụ rất có khỏe khoắn, trong nhà ba ta có ba đứa con trai hai đứa con gái, đời cháu có ba đứa cháu trai bốn đứa cháu gái, đều đã đến tuổi đi học.
Cuộc sống không tốt cũng không xấu.
Bà ấy nhìn thoáng vào trong sân, lại nhịn không được lộ ra vẻ mặt trào phúng.
Mặt Triệu Quế Phân đen kịt, tức giận chửi ngược lại: “Liên quan gì đến bà?”
Triệu Quế Phân ghét bà già nhà hàng xóm này nhất, ỷ vào việc mình lớn tuổi hơn bà ta, thường xuyên nhiều chuyện xen vào chuyện nhà bà ta!
“Không có gì, chỉ là chướng mắt thôi. Tôi thấy cậu con trai cả này nhà bà vừa giỏi chịu khổ lại siêng năng, Triệu Quế Phân, bà bất công hơi lố rồi đó, coi chừng chịu quả báo.” Bà cụ nói xong, xách theo thùng nước quay về nhà mình.
Triệu Quế Phân tức giận đến mức mặt mày xám trắng: “Ai sẽ chịu quả báo hả? Tôi, tôi mắng con trai mình, mắc gì phải chịu quả báo? Bà già chết tiệt, bớt xía vào chuyện của người khác đi!”
“Được rồi! La lối om sòm cái gì?” Vương Thủ Thành đang làm việc xụ mặt mắng bà ta.
Ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Tú Tú vừa mới mở cửa bước ra.
Ông ta vốn dĩ định để cho bà già này mắng thằng cả thêm vài câu nữa, đề phòng sau này anh lại lười biếng.
Nhưng mà… Con dâu cả đi ra!
Cô con dâu cả này đúng là chúa gây chuyện! Chỉ cần cô xuất hiện là bảo đảm sẽ xảy ra chuyện! Vẫn cứ một sự nhịn chín sự lành thì tốt hơn.
Ông ta tạm dừng công việc trong tay lại, nhìn về phía đống con mồi nhỏ kia, tuy rằng ông ta cũng hi vọng con trai có thể mang thứ tốt hơn về nhà.
Nhưng mà mấy con mồi này cũng đã không tệ rồi.
“Thằng cả làm thế đã tốt lắm rồi, bà còn muốn thế nào nữa? Đi vào nhà trước đi.”
Vương Thủ Thành hiếm khi lộ ra vẻ mặt cha hiền một lần.
Tuy rằng Triệu Quế Phân không cam lòng, cảm thấy hôm nay bà ta bị nhà của thằng cả chiếm hời to, nhưng tốt xấu gì vẫn còn biết nghe lời chồng.
Người vào núi có thu hoạch, những người ở lại trong nhà làm việc cũng không còn có tâm trạng làm tiếp nữa.
Đều vội vàng đi vào phòng.
Lúc Bạch Tú Tú đến thì chủ động nắm lấy tay Vương Thanh Hòa.
Vô cùng hài lòng về số lượng con mồi không nhiều không ít này của anh.
Ngay khoảnh khắc bị cô nắm lấy tay, trong lòng Vương Thanh Hòa ngọt ngào như uống mật.
Hôm nay anh vào núi còn nhìn thấy một tổ ong rừng, ngày mai đi tìm công cụ hái ít mật ong về cho Tú Tú.
Trong nhà đã không còn bao nhiêu mật ong.
Hai người vào nhà, lúc này Triệu Quế Phân giống như một tướng quân vừa mới thắng trận, bày thành quả của mình ra trước mặt mọi người: “Đây đều là do chúng tôi tìm được đó!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận