Cất gọn đồ đạc xong, trong lòng Bạch Tú Tú cũng bắt đầu tính toán xem năm nay phải gửi cái gì về cho chị cả.
Cô mở thư ra, bức thư này được viết từ hai tháng trước, đồ đạc là được gửi từ hơn một tháng trước.
Còn một đợt đồ đạc nữa chưa gửi đến.
Nói là sợ gửi một lần quá nhiều sẽ mang đến phiền phức cho cô.
Chị cả của cô không thích viết chữ, mẹ của cô cũng giống chị cả. Cho nên trong thư không có cảm xúc động lòng người gì, chỉ vô cùng đơn giản liệt kê mấy thứ sẽ gửi đến, lại dặn dò cô nhớ sống cho tốt, đừng để mình chịu ấm ức.
Nhưng mà chỉ nhiêu đây thôi cũng làm Bạch Tú Tú đọc thư rơi nước mắt.
Cô còn nhớ rõ kiếp trước sau khi cô chết, mẹ của cô biết được tin tức, không được mấy ngày đã cùng chị cả vội vàng chạy trở về.
Mẹ cô khóc đến hôn mê, tỉnh lại rồi ngất đi.
Bà giống như muốn kéo mấy người nhà họ Vương cùng nhau chết chung, cũng có suy nghĩ giống như Vương Thanh Hòa, cho rằng là do cả gia đình này hại chết cô.
Đến cả Vương Thanh Hòa cũng bị mẹ cô đánh vài cái.
Vốn dĩ chị cả và mẹ còn muốn dẫn hai đứa nhỏ đi, cuối cùng vẫn là Vương Thanh Hòa thuyết phục bọn họ, không dẫn bọn nhỏ đi.
Nhưng mà mỗi năm chờ đến tết thanh minh bọn họ đều sẽ về.
Cho dù là giai đoạn không cho phép viếng mồ mả thì bọn họ cũng đều sẽ quay về thăm.
Bạch Tú Tú nghĩ như thế, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Vợ ơi, em làm sao thế? Mẹ và chị cả xảy ra chuyện gì sao?” Vương Thanh Hòa thấy cô khóc cũng hoảng sợ.
Từ trước đến giờ Tú Tú chưa bao giờ khóc vì thư do chị cả và mẹ viết, lần nào cô cũng đều sẽ vui tươi hớn hở nói lần này mấy thứ đó có thể ăn được trong bao lâu, sau đó quẳng lá thư sang một bên.
Sao lần này lại đột nhiên khóc?
Vương Thanh Hòa cũng không thích nhìn vợ nhà mình khóc, cô khóc, anh lập tức khó chịu theo.
Nhưng anh lại không có tài năng to lớn gì có thể giúp cô không phải chịu tủi thân.
Cảm giác vô dụng cực lớn làm anh lại càng thêm tuyệt vọng.
Anh vươn tay, thử lau nước mắt giúp cô.
Bạch Tú Tú giật mình, nhưng mà lại lập tức quen, cầm lấy tay anh, coi nó như khăn tay!
“Mẹ em không sao hết, chỉ là lâu rồi em chưa gặp bọn họ, hơi nhớ.” Bạch Tú Tú khẽ giải thích, để anh khỏi lo lắng.
“Vậy sau này chúng ta đi thăm bọn họ.” Vương Thanh Hòa hứa hẹn.
Chờ ra ở riêng rồi, Tú Tú muốn đi đâu, anh cũng sẽ nghĩ cách!
Bạch Tú Tú nghe thế cười vui vẻ.
Thấy cô không khóc nữa, trong lòng Vương Thanh Hòa cũng không còn khó chịu.
Dạo gần đây anh dồn hết toàn bộ lực chú ý vào trong giấc mơ kia.
Trong mơ, người đẩy Tú Tú xuống nước vẫn không chịu xoay người lại.
Anh không thể nào nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương!
Nếu có thể nhìn thấy rõ mặt thì: …
Hầm thịt gà cũng không mất quá nhiều thời gian, đã đến giờ ăn cơm.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa dẫn theo hai đứa nhỏ đi ra phòng lớn.
Lúc này gà hầm khoai tây đã được bưng lên bàn, một nồi khoai tây ăn kèm với một con gà rừng không quá lớn.
Trong nhà tràn ngập mùi thơm!
Triệu Quế Phân hiếm khi mà không độn thêm trấu trong bánh bột ngô.
Trực tiếp làm thành bánh bột ngô, trong cái nhà này cũng đã coi như là đồ ăn ngon hiếm có rồi!
Triệu Quế Phân chia cho người trong nhà mỗi người hai cái bánh bột ngô, lúc phân đến bốn người nhà Bạch Tú Tú thì sắc mặt càng đen hơn.
Cả gia đình cần phải chia bánh bột ngô cho công bằng, cái chuyện nhảm nhí này cũng là do con ranh chết tiệt Bạch Tú Tú này yêu cầu, vì chuyện này còn làm rùm beng mọi chuyện lên! Cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Số lượng thịt gà là có hạn, nhưng mà Triệu Quế Phân chia rất là đều! Đến cả đùi gà cũng đều được chặt thành sáu miếng, mỗi gia đình một miếng, cho ai ăn thì do bọn họ tự quyết định.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận