Bạch Tú Tú nhanh chóng đảo mắt nhìn lướt qua giá cả dược liệu trên bảng giá, nhớ kỹ rồi mới trả bảng giá lại cho bác sĩ Trịnh.
Chu Kiều Kiều thấy thế, sắp không giữ nỗi nụ cười trên mặt nữa: “Tôi còn chưa xem đâu, bác sĩ, ông cho tôi xem nữa.”
Bác sĩ Trịnh không quá vui, nhưng mà vẫn cứ đưa bảng giá cho cô ta: “Giá cả trong tiệm thuốc Khang Phục chính là giá tiêu chuẩn của cả huyện. Tôi là người có biên chế rõ ràng, sẽ không lừa gạt mấy người. Cô không cần thiết phải xem lại lần nữa.”
Chu Kiều Kiều bị ông ta nói thế, sắc mặt không tốt lắm, nhưng cô ta không muốn thua Bạch Tú Tú!
Sau khi xem xong, trong lòng Chu Kiều Kiều vô cùng phấn chấn.
Mấy thứ cô ta mang theo lần này lại có thể bán được không ít tiền.
Nhưng mà lại phải chia cho Bạch Tú Tú, làm cô ta cảm thấy quá ghê tởm!
“Bác sĩ, đây là dược liệu của chúng tôi.” Chu Kiều Kiều tranh nói trước Bạch Tú Tú, lấy hết toàn bộ dược liệu của cô ta ra.
Dáng vẻ kiêu ngạo giống như muốn tặng miễn phí hết cho bác sĩ, cô ta cao quý hơn ông ta vậy!
Bạch Tú Tú thờ ơ lạnh nhạt, ôm hai đứa nhỏ cách Chu Kiều Kiều thật xa.
Cô đã biết giá cả dược liệu rồi, sau này lại bảo Vương Thanh Hòa đi đến tiệm thuốc khác bán dược liệu, cũng sẽ không sợ bị người ta lừa gạt, có thể giảm bớt không ít phiền phức!
Hoàng kỳ trong không gian của cô sắp thu hoạch được rồi, nhân sâm thì còn phải chờ một thời gian.
Nhưng mà chỉ cần đống hoàng kỳ kia cũng đã đủ để cô và Vương Thanh Hòa sống sung sướng rồi.
Nghĩ đến kiếp trước, không gian của cô bị Chu Kiều Kiều cướp đi, còn bị Chu Kiều Kiều dùng để ăn hiếp Vương Thanh Hòa là Bạch Tú Tú lại nổi giận.
Bác sĩ Trịnh kiểm kê những thứ bọn họ mang đến, lại cầm cân ra cân trước mặt bọn họ: “Mười ba cân cẩu kỷ, cẩu kỷ của các cô còn ướt, tôi chỉ có thể ra giá ba hào một cân, giá này đã không thấp rồi! Tổng cộng là ba đồng chín hào. Còn hoàng kỳ thì có ba mươi bảy cân rưỡi, tính ba mươi bảy đồng năm hào. Linh chi… Chủng loại linh chi mấy người mang đến khá tốt, một gốc có thể tính cho mấy người hai đồng, tổng cộng ba mươi hai đồng. Mấy người xem giá cả này có được không, nếu được thì tôi viết biên lai cho mấy người. Nếu không đồng ý thì mấy người có thể cầm theo dược liệu đến tiệm khác hỏi.”
Bác sĩ Trịnh vẫn cứ là thái độ đó.
Bán mấy thứ này cho tiệm thuốc thì ông ấy cũng không kiếm được thêm đồng nào.
Mọi người đều hưởng tiền lương cố định, ông ấy cũng không quan tâm mấy chuyện khác.
Từ sau khi bước vào trong tiệm, Triệu Quế Phân vẫn luôn không dám mở miệng nói chuyện, nghe thấy giá cả cao như thế, trong lòng kích động vô cùng.
Chu Kiều Kiều cũng rất kích động, nhưng mà nghĩ đến thái độ của bác sĩ từ đầu đến giờ cũng chẳng tốt đẹp gì, cô ta lại có chút hụt hẫng.
Nghĩ thế, cô ta nhìn bác sĩ Trịnh hỏi: “Chúng ta mang không ít dược liệu đến, không thể cho chúng ta giá cao một chút à?”
“Đây là quy định của bệnh viện, tôi nâng giá cho mấy người thì phải tự bỏ tiền túi ra. Cô thích bán thì bán, không bán thì thôi.” Bác sĩ Trịnh mất kiên nhẫn ngồi lại trong quầy hàng.
“Bán…” Chu Kiều Kiều tủi thân nói.
“Tổng cộng ba mươi lăm đồng bốn hào, bệnh viện chúng tôi không đổi phiếu.” Bác sĩ Trịnh nói xong, đi lấy tiền.
Lấy được nhiều tiền như thế, trong lòng Triệu Quế Phân đã bắt đầu tính toán sau khi về nhà lại phải chia cho cả gia đình thằng cả không ít, lập tức có chút hụt hẫng.
Mấy người bọn họ ra khỏi tiệm thuốc, Bạch Tú Tú lập tức chậm rãi mở miệng: “Đừng có ngẩn ra đó nữa, mau đi về lấy vải vụn đi. Thím năm, thím đứng đực ra đó làm gì?”
Chu Kiều Kiều suýt chút nữa đã tức chết rồi, sao lại có một người buồn nôn như Bạch Tú Tú chứ?
Nhưng mà ngẫm đến trên đường quay về nếu cô ta lại gặp may mắn thì Bạch Tú Tú có khả năng sẽ xui xẻo, Chu Kiều Kiều lập tức cảm thấy chuyện này cũng không còn khó chịu nữa: “Chị cả nói đúng đó, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi, Bạch Tú Tú ôm hai đứa nhỏ, Chu Kiều Kiều và Triệu Quế Phân đi ở đằng trước.
Đột nhiên ở đằng sau lại nghe được có người kêu to: “Mau tránh ra, mau tránh ra! Xe đẹp của tôi bị hư rồi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận