Vương Thanh Kỳ có chút không nhịn được: "Tôi đây là nhất thời lỡ miệng! Ý tôi là muốn nói, chị không thể trả tiền xe cho mẹ sao?"
"Mẹ quản lý tiền của cả nhà, muốn ngồi xe thì tự mình ngồi. Bà ta không muốn ngồi xe, tiếc tiền, nếu như tôi trả tiền hộ, không phải bà ta càng tức giận sao? Hay là... ở trong mắt anh và mẹ, tiền của hai người đều là tiền, tiền của tôi chỉ là giấy thôi?"
Bạch Tú Tú nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi lại anh ta.
Gia đình này, thật sự là người này không biết xấu hổ hơn người kia!
"Tôi không có ý này... Cho dù... Vậy chị cũng không thể để hai người họ ở đó." Vương Thanh Kỳ xấu hổ, nhưng lại cảm thấy không biết giảo biện như thế nào.
Bạch Tú Tú bị sự vô sỉ của anh ta làm cho sợ ngây người, nhưng mà cô lười nghe anh ta ở chỗ này nói nhảm.
Cô khoát tay: "Chú năm, chú cũng đừng kêu oan cho bọn họ. Cái gì mà tôi bỏ hai người kia lại chứ? Rõ ràng là hai người bọn họ bỏ tôi lại. Sao bọn họ không thể bỏ tiền ngồi xe, cùng tôi trở về chứ?"
Bạch Tú Tú nói rất đúng lý hợp tình, nói xong liền trực tiếp đi vào phòng.
Vương Thanh Kỳ cả người đều sợ ngây người, này, sao có thể nói như vậy được chứ?
Sau khi trở về phòng, Bạch Tú Tú nhìn hai đứa nhỏ đã lên giường, lúc này đều ngoan ngoãn ở trên giường chờ cô trở về, trong lòng lập tức nhu hòa.
Cô lấy đồ đã mua ra, cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một miếng bánh đậu xanh.
Thứ này cũng không phải hay bán ở chỗ các cô, hên lắm mới mua được!
"Mẹ, chú năm đã sửa xong chưa ạ?" Minh Minh cầm bánh đậu xanh, vẻ mặt tò mò.
Bạch Tú Tú sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu ý của con trai.
Cô dở khóc dở cười: "Không có, chú năm con ngu ngốc, mặc kệ ai dạy bảo cũng sẽ không sửa được tính. Chú ấy xấu lắm, về sau mặc kệ chú ấy nói cái gì với các con, các con đều không được nghe không được tin, biết chưa?"
Bạch Tú Tú nghiêm túc truyền thụ sự phòng bị cho hai đứa nhỏ đối với người nhà này.
Trước khi cô và Vương Thanh Hòa rời khỏi nhà họ Vương, cô vẫn phải để hai đứa nhỏ luôn có lòng cảnh giác đối với cả nhà này.
Cho dù rời đi, hai đứa nhỏ này cũng tuyệt đối không thể qua lại với cả nhà này.
Tình yêu của Triệu Quế Phân đối với cháu trai, thể hiện ở trên người con trai nhà lão Tam, yêu thích đối với cháu gái, đó là với đứa con gái chưa ra đời của lão Ngũ.
Hai bảo bối của cô, ở trong mắt Triệu Quế Phân, đều là thứ vô tích sự.
"Con nghe lời mẹ." Minh Minh như ông cụ non, chọc cho Bạch Tú Tú cười không ngừng.
Khoảng chừng hơn nửa giờ sau, Chu Kiều Kiều và Triệu Quế Phân trở về.
Được mang về cùng hai người này, là một mùi phân trâu!
Triệu Quế Phân đen mặt, Chu Kiều Kiều ở bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt đỡ bà ta. Đi theo hai người về, là đại đội trưởng trong thôn.
Hai người họ vừa về đến, mùi vị này liền bay đầy sân, ngay cả trong phòng của Bạch Tú Tú cũng bị bay vào.
"Mẹ, bên ngoài thối quá..." Nguyệt Nguyệt vốn đã sắp ngủ, bị nùi thối xộc vào làm cho tỉnh ngủ.
"Mẹ đi xem, con và anh trai ngoan ngoãn ngủ đi." Bạch Tú Tú ra khỏi phòng.
Lúc này, cả nhà đều cách Triệu Quế Phân và Chu Kiều Kiều ba thước.
"Vợ, mẹ, hai người đi đâu vậy?" Vương Thanh Kỳ mới bị trách cứ không bao lâu, nhìn dáng vẻ của mẹ ruột và vợ, bị hù dọa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận