Hai người này đang trò chuyện sôi nổi trong phòng, phòng phía tây của nhà họ Vương.
Bạch Tú Tú mong đợi nhìn Vương Thanh Hòa: "Thế nào? Hôm nay có gặp được chú tư Ngô không?"
Cô vừa nói, vừa đưa hai bánh bao thịt thuộc về Vương Thanh Hòa cho anh: "Bánh bao có hơi nguội, nhưng mà trời còn chưa lạnh, ăn cũng không sao, anh mau ăn đi!"
Vương Thanh Hòa đỏ mặt nhận bánh bao mà vợ đưa cho, trong lòng đắc ý.
Nhưng cũng không nhịn được lo lắng, từ sau lần trước vợ ngất ở trong ruộng, cô đối xử với anh tốt hơn trước rất nhiều.
Cô thật sự không phải là thân thể đã xảy ra chuyện gì đó chứ?
"Hôm nay anh gặp được chú tư Ngô, chú ấy nói ngày mai sẽ đi hỏi cho chúng ta.
Chậm nhất là ba ngày nữa sẽ báo tin cho chúng ta, đến lúc đó hai chúng ta sẽ gặp nhau trong núi, anh sẽ nghĩ cách lấy về." Vương Thanh Hòa đối diện với ánh mắt chờ mong của vợ mình, liền gác lại lo lắng trong lòng, trả lời chuyện mà cô muốn biết trước.
Lúc này mới tiếp tục nhắc tới vấn đề khám bệnh: "Tú Tú, ngày mai chúng ta liền đi bệnh viện đi?"
Bạch Tú Tú:...
Người đàn ông này bị sao thế?
Ngày nào cũng ngóng trông cô bị bệnh?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, Bạch Tú Tú liền trợn trắng mắt: "Sao? Anh trông em bị bệnh à?"
"Không phải, sao anh có thể chứ?" Vương Thanh Hòa vội vàng lắc đầu phủ nhận, sợ cô hiểu lầm, gấp đến độ không biết nói chuyện: "Anh, anh chỉ là cảm thấy gần đây em đối xử với anh quá tốt. Tú Tú, em thật sự không phải đã xảy ra chuyện gì đó chứ?
Em yên tâm, mặc kệ em bị bệnh gì, anh cũng sẽ không bỏ mặc em.
Chỉ cần anh còn một hơi thở, anh nhất định sẽ chữa bệnh cho em, sẽ không để em chết."
Vương Thanh Hòa nói xong, vành mắt đỏ lên.
Người này có đôi mắt rất đẹp, ánh mắt cũng trong suốt.
Bộ dạng đỏ mắt, rất có một chút ý tứ điềm đạm đáng yêu như trong tiểu thuyết.
Bạch Tú Tú nghe lời anh nói cảm động lòng người, biểu cảm càng ngày càng bất đắc dĩ: "Anh nói tới khóc luôn đó à, nói rất hay, nhưng em không có bệnh."
"Thật sự?" Vương Thanh Hòa vẫn bất an như trước.
Bạch Tú Tú không hiểu, cô đối xử với anh tốt một chút, sao anh còn đến mức như vậy?
Cô ôm lấy anh, hôn mấy cái: "Thật!"
"Vậy sao đột nhiên em lại... đối xử với anh tốt như vậy? Trước kia bánh bao em đều ăn cùng hai đứa nhỏ, đồ ăn vặt là của em, kẹo là của Minh Minh và Nguyệt Nguyệt nhà ta. Đường đỏ là của em..." Vương Thanh Hòa bắt đầu đếm đủ loại thái độ trước kia của Bạch Tú Tú.
Nghe vậy Bạch Tú Tú hơi chột dạ, trước kia cô đối xử với anh như vậy sao? Cô xấu hổ ho khan vài cái: "Em chính là cảm thấy, anh rất quan trọng với mẹ con em. Nếu anh xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc em và hai đứa nhỏ? Dù sao cũng phải tế thủy trường lưu[1], không thể để anh đói chết."
[1] Ý chỉ đối xử tốt với người khác thì mới được lợi lâu dài.
Vương Thanh Hòa:...
Là như vậy?
Mặt mũi anh tràn đầy mờ mịt.
Bạch Tú Tú nghiêm mặt: "Đúng, chính là như vậy. Nếu anh không thích em đối xử tốt với anh, vậy ngày mai em sẽ không đối tốt với anh nữa."
Cũng không thể nói cho anh biết, cô bị chuyện anh báo thù cho cô trong mấy chục năm tương lai mà cảm động có đúng không?
"Đừng! Anh thích."
Vương Thanh Hòa đỏ mặt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng may cô không có chuyện gì.
Chỉ cần cô không có chuyện gì, mặc kệ vì sao đối tốt với anh, anh đều rất vui.
Tú Tú là người yêu bản thân như thế, nếu như không thích anh, sao có thể gả cho anh, sinh con với anh chứ?
Anh chỉ là không thích nói chuyện, chứ không phải thật sự ngốc.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Vương Thanh Hòa kích động, tiến tới muốn hôn.
Bạch Tú Tú chặn miệng anh lại: "Nói nghiêm túc, ngày mai anh lén bán dược liệu của chúng ta, hoàng kỳ một đồng một cân, đến tiệm thuốc Khang Phục không đưa phiếu thì anh đi tiệm khác xem có phiếu hay không. Nhân sâm, em thấy tiệm thuốc Khang Phục có thể mua nhân sâm mười năm với giá một trăm đồng tiền.
Anh đến tiệm nhà khác, ra giá một trăm, đòi thêm nhiều phiếu hơn thử xem.
Số lượng cây Kim Ngân quá ít, chúng ta trước tiên đừng động vào."
Bạch Tú Tú thấp giọng thương lượng chính sự với anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận