"Anh cả, cha chỉ muốn dạy chị cả đạo lý làm người, anh làm gì vậy? Cần gì phải vì một người phụ nữ mà làm cho nhà chúng ta người ngã ngựa đổ?" Vương Thanh Kỳ không đồng ý, trái lại chất vấn Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa cũng nhìn anh ta một cái: "Mẹ vợ tôi còn chưa có chết, Tú Tú làm người như thế nào, không cần cha tôi dạy. Hơn nữa... Tú Tú lại không sai, dạy cô ấy cái gì? Về phần chú nói người ngã ngựa đổ, đúng vậy, tôi cũng rất tò mò.
Vì sao các người lại vì một người phụ nữ mà ầm ĩ đến người ngã ngựa đổ, thậm chí còn bắt nạt đến trên đầu Tú Tú nhà tôi?"
"Thằng cả, mày câm miệng! Mày xem mày đang nói cái gì!" Triệu Quế Phân thấy ông già nhà mình bị con trai lớn chọc tức, sắc mặt vàng như khoai lang, vội vàng lớn tiếng nói.
Nhưng mà, Vương Thanh Hòa cũng không có ý định nghe lời bọn họ.
Anh nhìn cả nhà này, mấy người đang xem náo nhiệt, người khác nhất định phải đổ lỗi lên đầu bọn họ.
Mặc kệ đúng sai, bọn họ cũng phải đổ mọi cái sai lên trên đầu anh.
Bình thường chỉ trách một mình anh, cũng là trách.
Nhưng bây giờ bọn họ còn muốn trách Tú Tú, chỉ cần anh nghe lời, chính là Tú Tú sai rồi.
Tú Tú sao có thể sai được?
Vương Thanh Hòa nghĩ thầm, cũng cười ra tiếng, anh nhìn về phía cha mẹ: "Mẹ, bình thường tôi không nói lời nào, hai người chê tôi hũ nút. Tôi nói chuyện, hai người lại bảo tôi câm miệng?"
Triệu Quế Phân không biết nói gì.
Anh còn có thể có chút tự mình hiểu lấy mình hay không? Anh nói đây là tiếng người sao!
Trong phòng, lập tức lâm vào trầm mặc.
Mấy người khác xem náo nhiệt đều hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu sau vẫn là Vương Thủ Thành đen mặt nuốt cơn tức xuống: "Anh cứng cánh rồi, tôi và mẹ anh cũng không nói được anh nữa. Được rồi, về sau chuyện của anh chị, tôi và mẹ anh mặc kệ.
Bà già, chia cơm!"
Vương Thủ Thành xuống nước, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn.
Trong lòng quyết định chủ ý, về sau không cho phép ai nói chuyện trên bàn cơm nữa!
Cả nhà ăn cơm tối xong, ai cũng không đi.
Không có gì khác, dựa theo quy củ mới định ra trong nhà, phải chia tiền!
Triệu Quế Phân vừa nghĩ đến số tiền này, phải chia cho con trai lớn một ít, cảm xúc không cam lòng lại nổi lên.
Nhưng mà gần đây con trai cả không bình thường khiến cho bây giờ bà ta bị cãi nhau mà sợ.
Thật sự nếu như làm ầm ĩ đến mức anh không đi lên núi săn thú, như vậy không phải là đã thiệt thòi chết mất sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Quế Phân học dáng vẻ của kế toán trong thôn, ho hai tiếng: "Hôm nay chúng ta đến huyện bán dược liệu, tổng cộng bán được năm mươi ba đồng bốn hào. Ba đồng bốn này, mẹ dự định cầm đi đổi chút phiếu, chờ mấy ngày nữa đi đến nhà cậu các con ở trong thành thăm bọn họ.
Để dễ bề chạy quan hệ.
Năm mươi đồng này giống như lần trước, một nhà chia năm đồng, để lại hai mươi đồng làm tiền tiết kiệm của nhà chúng ta. Vợ thằng năm, mẹ đã lấy mười đồng trong số tiền này đưa cho đại đội trưởng, tiền này con phải trả lại."
Lúc Triệu Quế Phân đưa năm đồng cho Bạch Tú Tú, lòng đau muốn nát ra.
Bạch Tú Tú cũng không để ý đến tâm tình của bà ta, cười ha hả nhận lấy tiền.
Cầm năm đồng tiền này, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc.
Chu Kiều Kiều phải nỗ lực kiếm tiền, nếu Chu Kiều Kiều không cố gắng, Vương Thanh Hòa mỗi ngày còn phải kiếm chút con mồi về, vậy nhà mình sẽ rất thiệt.
Nhưng trước mắt, vẫn nên để Chu Kiều Kiều phun ra chút tiền đã.
Bạch Tú Tú ném ánh mắt cho Triệu Thúy Hoa.
Triệu Thúy Hoa chính là một xâu tiền thành tinh, đối với chuyện tiền bạc, cô ta vô cùng khôn khéo.
Một ánh mắt, liền biết ý tứ của Bạch Tú Từ: "Mẹ, vậy chuyện vải bố thì sao?"
"Vợ thằng năm, chuyện vải vóc, con đền cho mọi người mỗi người hai đồng." Triệu Thúy Hoa tức giận đưa tay về phía con dâu út.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận