Chuyện xe đạp này, trong lòng Chu Kiều Kiều cũng có chút tính toán.
“Chuyện này có được không?” Vương Thành Kỳ hoảng sợ, cha mẹ anh ta cũng không phải người hào phóng như thế.
Nhất là cái thứ đắt đỏ mà đến người thành phố cũng chưa chắc là ai cũng có.
Hơn nữa cho dù cha mẹ đồng ý bỏ tiền thì bọn họ cũng không tìm được phiếu xe đạp!
Trong lòng Vương Thành Kỳ bắt đầu tính toán, cũng không đấm lưng nữa, đột nhiên ngồi dậy nói: “Chuyện này cha mẹ chúng ta có đồng ý không?”
Chu Kiều Kiều nghe thế, nhéo nhẹ anh ta, tức giận nói: “Không đồng ý thì chúng ta cứ năn nỉ thôi, dù sao chuyện này nhất định phải làm được. Anh đừng có thấy cha mẹ tính toán sổ sách rõ ràng trước mặt mọi người, nói đó đã là toàn bộ tiền bạc trong nhà. Nhưng mà em đoán còn có thể có nhiều hơn nữa đó. Đến lúc đó, để bọn họ lén bổ sung thêm tiền cho chúng ta là được. Mặt ngoài thì em nói là cha mẹ em mua cho chúng ta. Em cảm thấy cái nhà này sớm muộn gì cũng sẽ bị anh cả và chị cả quậy cho tan rã, trước khi ra ở riêng, chúng ta nhất định phải lấy được tiền của cha mẹ hết mới được. Anh cũng không muốn sau này khi ở riêng rồi, chúng ta không được tiền gì mà còn phải nuôi cha mẹ đúng không?”
“Cúng đúng… Nhưng mà cha mẹ của anh không ở chung với anh chị cả à?” Vương Thành Kỳ không quá xác định, anh ta hi vọng cha mẹ sống chung với anh chị cả. Cha mẹ già rồi, sau này không làm được cái gì, chỉ giỏi mỗi chuyện ăn uống.
Đi theo anh ta và Chu Kiều Kiều, vậy bọn họ còn sống thế nào nữa.
Đi theo anh chị cả, không có việc gì lại kiếm chác ít tiền từ chỗ anh cả chị cả để trợ cấp cho anh ta và Kiều Kiều, đây mới là chuyện tốt nhất!
Anh ta vừa không cần nuôi cha mẹ lại còn được bọn họ trợ cấp.
“Hừ, em cũng muốn để hai người bọn họ đi lắm, nhưng anh nhìn thái độ của cha mẹ đi, bọn họ chắc chắn sẽ muốn đi theo chúng ta hoặc là nhà anh hai. Chuyện này còn xa lắm, hiện tại chuyện chúng ta phải làm chính là lấy được tiền mới được.”
Chu Kiều Kiều nghĩ đến của cải trong nhà, trong lòng cô ta bắt đầu tính toán.
Đêm dài.
Bạch Tú Tú rửa mặt xong, tính toán vài ngày nữa cả gia đình bọn họ nên đi nhà tắm trong huyện rồi.
Trong nhà không còn lại bao nhiêu phiếu tắm rửa, còn có mấy thứ lặt vặt khác nữa, cần phải đổi thêm một ít về.
Chờ chồng cô bưng nước về phòng rồi, Bạch Tú Tú lập tức nhắc đến chuyện này.
Nhắc đến các loại phiếu lặt vặt, Vương Thanh Hòa cũng đã rõ ràng!
Trước khi anh cưới Tú Tú, thậm chí còn chưa từng nghe qua các loại phiếu này, nhưng mà từ sau khi cưới Tú Tú, anh đã quen thuộc với việc thường xuyên trà trộn vào các chỗ đổi phiếu.
“Để anh đi đổi, em muốn đổi cái gì thì cứ viết ra danh sách đi.” Vương Thanh Hòa đồng ý ngay lập tức.
Lúc này Bạch Tú Tú mới hài lòng hôn anh một cái: “Được rồi, ngày mai em sẽ viết ra ngay. Đúng rồi, năm nay chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị hàng khô rồi, sau đó em lại gửi đến cho chị cả.”
Vương Thanh Hòa cũng đã rất thành thạo những chuyện này: “Anh đã nói trước với Lưu Nhị Hổ rồi, sau này sẽ dùng con mồi đổi với anh ấy, anh ấy sẽ phơi khô giúp chúng ta. Sau đó lại cầm vào núi cho anh, chúng ta ở trong núi trao đổi, anh trực tiếp gửi đi luôn.”
“Vợ à, chúng ta có thể đi ngủ chưa?” Vương Thanh Hòa chờ mong nhìn Bạch Tú Tú.
Nhìn dáng vẻ của anh, Bạch Tú Tú hơi đỏ mặt: “Mau đi ngủ đi!”
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tú Tú thức dậy thật sớm, bắt đầu liệt kê danh sách.
Cô viết hết toàn bộ các loại phiếu còn thiếu trong nhà ra.
Lại lấy bốn mươi đồng đưa cho Vương Thanh Hòa, còn mang thêm phiếu gạo mười cân: “Đợt này cần dùng rất nhiều thứ, anh cũng mang thêm ít tiền đi.”
Vương Thanh Hòa cũng cất kỹ danh sách mà vợ viết nói: “Anh nghe lời em. Tối hôm qua anh ra bờ sông giặt quần áo, phát hiện nước sông lạnh buốt rồi. Cơ thể em không được khỏe, nếu không có việc gì thì đừng đi qua đó, quần áo cứ để cho anh giặt.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận