Vương Thanh Hòa cất kỹ tiền, còn không quên âm thầm nhắc đến chuyện anh lo lắng lần nữa.
Anh vẫn không thể nào nhìn thấy mặt người đẩy Tú Tú trong mơ.
Mỗi lần đều là nhìn thấy người kia đẩy Tú Tú xuống nước xong, cảnh trong mơ lập tức thay đổi.
Đổi thành hình ảnh sau khi Tú Tú chết.
Tú Tú bình thường luôn nói nói cười cười với anh, thích nhõng nhẽo, thích sai anh làm việc này việc kia, luôn có vô số yêu cầu lại nằm yên ở đằng đó không nhúc nhích.
Nó gần như đã biến thành ác mộng của anh!
Nhưng mà anh mở mắt ra là lại có thể nhìn thấy cô lại bình yên ở trước mặt anh.
Suốt bao nhiêu ngày qua, giấc mơ kia cứ như bóng với hình khiến anh bắt đầu sợ việc đi ngủ.
Cũng sợ Tú Tú sẽ rời khỏi anh.
Bạch Tú Tú phát hiện Vương Thanh Hòa thật sự rất không thích cho cô đi đến bờ sông thì phải?
Không lẽ anh cũng sống lại sao? Trông lại không giống lắm, dựa theo dáng vẻ kiếp trước của anh, nếu anh thật sự sống lại thì có lẽ cả nhà này đều không thể sống đến sáng ngày hôm sau.
Chắc cũng không phải là cơn ác mộng mà anh nói đâu nhỉ?
“Sao anh lại sợ em đi đến bờ sông thế?” Bạch Tú Tú nhìn chồng của mình, quyết định giải quyết nghi ngờ trong lòng mình. Đối mặt với anh, đương nhiên là tò mò thì cứ hỏi thôi!
Vương Thanh Hòa nghe thế, gương mặt khá xinh đẹp kia lộ ra chút xấu hổ. Anh cúi đầu, không dám nhìn cô: “Anh vẫn cứ nằm mơ thấy cơn ác mộng kia…”
“Hay là anh đi bệnh viện khám thử đi được không?” Bạch Tú Tú cũng có chút lo lắng.
Cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ, có khi nào là bệnh không.
Vương Thanh Hòa lắc đầu: “Anh không đau đầu, Tú Tú, chỉ cần em đừng đi đến gần nước thì anh sẽ không có vấn đề gì hết.”
“Vậy em không đi, anh cũng đừng sợ em không nghe lời anh.” Bạch Tú Tú nghi ngờ ngay từ đầu anh đã bị giấc mơ này dọa sợ, sau đó vẫn cứ mơ đi mơ lại giấc mơ này!
“Vương Thanh Hòa? Con chết trong phòng rồi hả? Đi ra ngoài làm việc!” Triệu Quế Phân ở bên ngoài cửa sổ mắng to.
Bạch Tú Tú nghe được nhíu chặt mày lại, muốn mở miệng cãi lại vài câu thì đã bị Vương Thanh Hòa hôn nhẹ, chặn miệng cô lại.
Anh cầm nước mật ong đến: “Để anh đi ra ngoài xem thử, Tú Tú, em uống nước xong rồi đi ra ngoài rửa mặt. Đừng nghe bọn họ nói chuyện, cũng đừng lãng phí tâm tư vì bọn họ.”
Vương Thanh Hòa nói xong lập tức đi ra khỏi phòng.
Nước mật ong ngọt ngào làm Bạch Tú Tú thả lỏng hàng mày xinh đẹp của mình.
Thông qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy Vương Thanh Hòa nghe theo lời mẹ chồng Triệu Quế Phân nói, bắt đầu làm việc.
Đây cũng là chuyện khó hiểu nhất trên người chồng cô.
Kiếp trước cũng là như thế, trước khi cô chết, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù cả gia đình này vì bọn họ đối xử khắc nghiệt với anh.
Thậm chí anh còn chưa từng oán giận điều gì.
Hiện tại cũng giống thế, anh muốn ra ở riêng là bởi vì người nhà họ Vương không thích cô, bởi vì cô sống trong ngồi nhà này không thấy vui.
Không phải bởi vì anh muốn cái gì, không muốn cái gì.
“Mẹ ơi…” Giọng nói mang theo chút tủi thân của Nguyệt Nguyệt ngắt ngang mạch suy nghĩ của Bạch Tú Tú.
Cô quay đầu lại thấy con gái đang lộ ra vẻ mặt tủi thân đấu tranh với quần áo.
Nút của cái áo lông này hơi khó cài.
Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô bé, cô chỉ có thể cười ôm con gái vào trong lòng, cài nút quần áo lại cho cô bé.
Sau đó bước xuống giường đất, đi đến bàn lấy nước mật ong cho hai đứa nhỏ.
“Uống xong lại đi rửa mặt, nhớ đánh răng súc miệng đó.” Bạch Tú Tú dặn dò hai đứa con, sau đó mới bắt đầu thay quần áo.
Sáng sớm người nhà họ Vương ăn uống còn nhạt nhẽo hơn cả bữa tối.
Nhất là đã không còn xương gà để nấu canh thì lại càng nhạt nhẽo hơn!
Cải trắng phủ sương ngoài đất trồng rau bị quăng vào nước sôi trụng sơ, coi như một món canh. Bột bắp và vỏ kiều mạch trộn với nhau làm thành bánh bột bắp, đó chính là bữa sáng ngày hôm nay.
Đến cả dưa muối ăn kèm cũng không có.
Trên bàn ăn, tìm không ra một giọt dầu!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận