Triệu Quế Phân chia cho mỗi người hai cái bánh bột ngô và một chén canh, xụ mặt lèm bèm mãi: “Cái nhà này nhìn thì một đống người, lại chẳng có bao nhiêu đứa làm được việc. Cũng không chịu nhìn xem, mỗi đứa ăn nhiều đến cỡ nào. Mấy đứa đi ra ngoài hỏi thử xem, có nhà ai bữa nào cũng cho tất cả mọi người đều ăn no giống như nhà mình không hả? Nhất là mấy đứa không biết làm việc…”
Bà ta vừa nói vừa nhìn Bạch Tú Tú.
Bà ta không thể làm gì con dâu cả, ngoài miệng nói móc vài câu cũng được!
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua bà ta, cũng không nhường nhịn: “Mẹ nói có lý đó, đúng là không có mấy nhà giống như nhà chúng ta, trên bàn cơm kiếm không ra một giọt dầu. Cả gia đình mình kiếm được nhiều công điểm như thế, một mình chồng con cũng đã kiếm đủ công điểm của hai người. Con thật sự không biết rốt cuộc thì tiền của nhà mình đã chạy đi đâu hết rồi! Nói không chừng có người nào đó không biết đếm, cũng không biết tính toán, quản lý tiền trong nhà rồi làm mất tiền! Hay là đổi người quản lý tiền bạc khác đi?”
Miếng bánh bột bắp trong tay Triệu Quế Phân lập tức bị xé làm hai, bà ta tức muốn hộc máu, quăng vào trong chén: “Sao nào? Cô muốn quản lý cái nhà này hả? Cô tưởng tôi chết rồi à?”
“Hửm? Mẹ à, mẹ giận gì thế? Không phải con đang nói theo mẹ, nói giúp cho mẹ sao?” Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt vô tội.
Kiếp trước cô cũng nghe rất nhiều lời mỉa mai như thế này.
Nhưng mà lúc đó cô lại cảm thấy dù sao bà ta cũng không đánh cô, nghe thì cứ nghe thôi.
Cô cũng không tổn thất cái gì.
Nhưng mà hiện tại… Mặc kệ là thiệt thòi về mặt miệng lưỡi hay là trong cuộc sống, cô đều không muốn chịu.
Không ai rảnh đi nhường Triệu Quế Phân!
Triệu Quế Phân cảm thấy ngày nào bà ta cũng bị con dâu cả chọc cho tức điên: “Cô nói thế mà là nói giúp cho tôi à? Cô có biết nói chuyện không hả?”
“Không phải mấy lời đó là do mẹ nói sao? Trong nhà rất nhiều người làm việc, nhưng mà người ăn cơm càng nhiều hơn, trông giống như sắp sống hết nổi rồi. Nếu mẹ không tính được sổ sách rõ ràng thì đương nhiên phải đổi một người có thể làm cuộc sống tốt hơn ra tính sổ. Nếu không chờ mỗi ngày đều chẳng có miếng dầu mỡ gì, chết đói trên bàn cơm à?”
Bạch Tú Tú nói một cách vô cùng đương nhiên.
Triệu Quế Phân giận đến mặt mày đỏ ngầu.
Triệu Thúy Hoa nuốt bánh bột bắp trộn lương thực thô trong miệng xuống, trong lòng thầm tính toán, hiện tại cô ta là người cùng phe với chị cả, lập tức tiếp lời nói: “Mẹ, chị cả nói không sai mà. Mẹ nhìn xem mấy ngày nay nhà mình ăn cái gì đi… Con thấy heo trong thôn ăn cũng chẳng thua kém chúng ta bao nhiêu. Tuy rằng đã làm xong công việc ngoài ruộng rồi, nhưng mà người trong nhà cũng đâu có rảnh rỗi. Mẹ tính để năm đứa con trai của mẹ đều chết đói trong mùa đông năm nay sao?”
“Xùy! Hai đứa mày đừng có ở đây vu oan hãm hại người khác! Tao cho đứa nào chết đói rồi? Trong nhà không tính toán đồ ăn cẩn thận, có cái gì đều cho bọn mày ăn thì sau này có còn sống nổi nữa không?” Cuối cùng Triệu Quế Phân cũng nhịn không được hùng hùng hổ hổ nói.
Bà ta muốn nói thêm gì đó, lại bị Vương Thủ Thành ngắt lời: “Được rồi, mới sáng sớm đã cãi nhau, cãi nhau mãi không để yên đúng không? Đồ ăn thế này đúng là có hơi quá đáng thật, ít nhất cũng phải có chút dầu mỡ chứ. Thằng cả, hôm nay con đi săn mang nhiều con mồi về một chút. Nhà chúng ta cũng cải thiện đồ ăn.”
Vương Thủ Thành lập tức chĩa thẳng đầu mâu về phía Vương Thanh Hòa.
Bạch Tú Tú nghe thế, quay đầu chớp mắt với chồng mình.
Vương Thanh Hòa cũng hiểu ý của cô, cô đang ám chỉ anh tối nay không được mang bất cứ con mồi nào về nhà…
Trong lòng anh đã có tính toán sẵn từ trước rồi, thái độ ngoài mặt vẫn khá tốt: “Được, nhưng mà bữa cơm sáng nay của nhà mình thật sự không có dinh dưỡng gì cả, Tú Tú nhà con đang bị bệnh, mẹ đi hấp cái trứng cho cô ấy đi. Cô ấy ăn xong rồi, con cũng yên tâm đi vào núi. Nếu không con thật sự không yên tâm về cô ấy, cũng không dám đi vào trong núi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận