Bạch Tú Tú nghe nói là chị dâu của nhà mẹ đẻ Chu Kiều Kiều thì mày hơi nhíu nhẹ lại.
“Chị cả, chị nói coi có phải thím năm đang định làm chuyện xấu gì nữa hay không? Tôi thấy cô ta cũng không phải người tốt lành gì.” Triệu Thúy Hoa nhíu mày, nhắc đến Chu Kiều Kiều, cô ta không có bất cứ ấn tượng tốt nào cả!
Tối hôm qua cô ta nhìn thấy rất rõ, vợ chú năm lén lút chạy đến phòng chị hai, cũng không biết đã nói cái gì, còn lén lút nói chuyện với mẹ chồng, sau đó còn chạy đến chỗ vợ chú tư Trần Phương.
Làm cô ta sốt ruột muốn chết!
Lão nhị và lão ngũ là người cùng một phe, cha mẹ chồng cũng bất công cho hai người này. Thím tư lại có người nhà mẹ đẻ ở trong thành phố, tất cả mọi chuyện trong nhà này cô ta đều chướng mắt, không thèm để ý đến.
Vợ chú năm đi tìm chị hai, lại tìm Trần Phương, chắc chắn là đang nghĩ cách làm thế nào để phân được nhiều tiền hơn cho nhà mình!
Triệu Thúy Hoa càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng!
Bạch Tú Tú thấy Triệu Thúy Hoa tức muốn hộc máu, cười cười với cô ta: “Cứ để ý cô ta làm cái gì chứ? Chúng ta chỉ cần đi theo phân chia những lợi ích mà cô ta mang đến cho cả nhà là được, không lẽ thím không muốn chỗ tốt từ trên trời rơi xuống à?”
“Nói đến chuyện này! Chị cả, chị nói coi chúng ta lại đi nẫng tay trên mấy thứ đó của cô ta nữa được không?” Triệu Thúy Hoa nói rất nhỏ, cô ta đã nhớ thương chuyện này suốt hai ngày qua.
“Chờ thêm chút đi, cô ta may mắn như thế, nếu chúng ta liên tục nẫng tay trên đồ của cô ta, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hiện tại cứ coi chừng cô ta, đừng để cho cô ta lén giấu đồ riêng là được.” Bạch Tú Tú nhìn Triệu Thúy Hoa, cũng không phải cô sợ vận may của Chu Kiều Kiều thật, mà là sợ Triệu Thúy Hoa nẫng tay trên thất bại, lộ ra dấu vết, rút dây động dừng.
Sau này cô lại muốn nẫng tay trên thứ gì đó của Chu Kiều Kiều thì sẽ không còn dễ dàng như thế nữa.
Triệu Thúy Hoa cũng không suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay đi theo Bạch Tú Tú lăn lộn, cuộc sống đã khá tốt rồi. Cô ta không thông minh gì, nhưng mà cô ta lại biết rõ một đạo lý, nghe lời khuyên của người khác sẽ ăn cơm no!
Cô ta, Triệu Thúy Hoa, biết nghe lời khuyên nhất!
“Chị cả, em nghe lời chị.”
Trong phòng bếp đã có tiếng động, Triệu Thúy Hoa nhanh chóng cách xa Bạch Tú Tú.
Sợ bị Triệu Quế Phân nhìn thấy cô ta tiếp xúc thân thiết với Bạch Tú Tú.
“Con đứng đờ trong sân làm gì? Con không mau chạy lại đây sửa soạn, đi vào núi. Vợ thằng tư đâu? Mau đi ra đây!” Triệu Quế Phân gân cổ lên la to.
Chờ bà ta gọi đủ mọi người lên núi rồi, lập tức cùng nhau đi ra ngoài.
Lưu Tiểu Nga u oán nhìn thoáng qua Bạch Tú Tú, trong lòng hụt hẫng.
Chị cả ham ăn biếng làm, không chịu làm bất cứ chuyện gì.
Cô ta lại còn phải hầu hạ cô nữa hả?
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn ăn kẹo.” Nguyệt Nguyệt từ trong phòng đi ra, kéo ống quần của Bạch Tú Tú bắt đầu làm nũng.
Bạch Tú Tú ôm con gái lên, nhìn con trai đứng ở cửa cũng đang mong mỏi nhìn về phía mình, biết hai đứa nhỏ này đều có suy nghĩ giống nhau, cho nên cười vẫy tay.
Chờ Minh Minh cũng đến gần, cô mới dẫn theo hai đứa nhỏ đi vào phòng.
Lưu Tiểu Nga nghe nói đến ăn kẹo, bắt đầu suy nghĩ: “Chị cả… Minh Minh và Nguyệt Nguyệt sướng ghê ha. Mới có nhiêu đây tuổi mà ngày nào cũng được ăn kẹo. Hai đứa con gái nhà tôi… Còn chưa được ăn bao giờ đâu.”
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua cô ta, Lưu Tiểu Nga chỉ thiếu điều viết rõ ý đồ trên của cô ta lên mặt mà thôi!
Nhưng mà, cũng chẳng liên quan gì đến cô!
Bạch Tú Tú lười không muốn trả lời, chuẩn bị quay về phòng của mình.
“Chị cả, chị xem có thể chia cho tôi hai viên kẹo không? Tốt xấu gì cũng cho hai đứa con gái của tôi nếm vị ngọt một chút…” Lưu Tiểu Nga mặt dày mày dạn xin xỏ.
Bạch Tú Tú nghe thế, vui vẻ nói: “Chia cho thím? Được thôi. Thím định lấy cái gì để đổi với tôi?”
“Đổi? Không phải đều…” Lưu Tiểu Nga có chút choáng váng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận