Vốn là người trầm ổn bình tĩnh, giờ phút này Lâm Thanh Hoà không nhịn được mặt mũi đỏ bừng, cô nhấp nhổm định đứng lên lại bị Chu Thanh Bách ấn xuống.
Lâm Thanh Hoà: “Ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy, chẳng may bọn trẻ chạy vào thì sao?!”
Chu Thanh Bách đâu còn tâm trí để ý đến mấy chuyện đó, chuyên chú nhìn cô hỏi: “Để bọn trẻ tự ngủ, hử?”
Đặc biết lên giọng ở âm cuối nghe rất chi là bá đạo.
Lâm Thanh Hoà nghĩ một đằng nói một nẻo: “Lớn rồi tất nhiên phải ngủ riêng chứ. Đúng rồi, đêm nay anh cũng qua đó ngủ với các con đi.”
“Vợ à, anh nhớ em…” âm thanh như kìm nén kèm theo một nụ hôn rơi xuống cổ Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà luống cuống: “Anh đừng làm bậy, trời còn chưa tối mà.”
Lúc này cô hoàn toàn cảm nhận được người đàn ông này có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng mà bây giờ mới mấy giờ, ba đứa nhỏ lại đang chơi ở ngay phòng cách vách, bất cứ lúc nào chúng đều có thể chạy sang.
Chu Thanh Bách không mở miệng nhưng đôi tay vẫn đang lưu luyến di chuyển bên hông cô.
Lâm Thanh Hoà vỗ vỗ bả vai trấn định anh: “Mau buông em ra, cả người anh toàn mồ hôi, ướt hết áo em rồi.”
Nghe thấy vậy Chu Thanh Bách ngửi ngửi người mình, chua nhẹ, mặc dù không nỡ nhưng vẫn đành buông cô vợ nhỏ ra trước, đợi tới tối nha bé con, em vừa nói rồi đó, đừng nuốt lời.
Lâm Thanh Hoà: “Anh đi xối vài ca nước đi, thay bộ quần áo sạch sẽ để ngủ cho thoải mái.”
Đêm nay ăn chắc rồi, thế nên anh rất đắc chí đi tắm. Xối nước lạnh ào ào, sau đó tự mình giặt giũ quần áo, phơi phóng tử tế xong mau lẹ quay về phòng bồi đắp tình cảm với bà xã, ban ngày ban mặt không ăn được thịt thì vẫn sơ múi được tí đậu hũ chứ.
Ai ngờ khi anh quay về phòng thì con cừu nhỏ đã nhanh chân chạy trốn qua phòng bên cạnh.
Lâm Thanh Hoà xua tay đuổi: “Anh mau đi ngả lưng chút đi, tí còn phải đi làm.”
Chu Thanh Bách u oán nhìn Lâm Thanh Hoà nhưng lại lần nữa cô đánh bài giả ngu, anh đành hầm hực quay về phòng nằm nghỉ.
Nhị Oa cười tinh quái: “Mẹ, cha muốn mẹ đưa cha đi ngủ nha.”
Đại Oa khó hiểu: “Cha lớn vậy rồi còn cần mẹ ngủ cùng á?”
Tam Oa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Phải ngủ cùng.”
Lâm Thanh Hoà xấu hổ, sau đó cười tủm tỉm nói: “Muốn mẹ ngủ chung với các con hay muốn mẹ ngủ với cha, tự chọn đi.”
Tam Oa nhìn mẹ: “Cùng con”
Nhị Oa cười rạng rỡ: “Con cũng muốn mẹ.”
Đại Oa hếch mặt tỏ ý mình đã trưởng thành, có thể tự ngủ.
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Làm bài nhanh lên, chưa xong thì chưa được ngủ.”
Đại Oa vắt óc làm bài, năm bài sai mất ba, nó quay qua đổ thừa tại đề mẹ ra khó hơn thầy giáo. Lâm Thanh Hoà mắng cho một trận rồi bắt tay sửa lại từng bài một.
Lâm Thanh Hoà: “Cuối tuần này mẹ có việc đi huyện thành, nếu con chăm chỉ học tập mẹ sẽ thưởng sữa mạch nha, còn nếu lười biếng thì tất cả là của hai em hết.”
Đại Oa sốt ruột: “Mỗi ngày con đều chăm chỉ học tập còn gì, ở lớp con được bầu làm lớp phó học tập đấy.”
Lâm Thanh Hoà: “Học kỳ sau phấn đấu làm lớp trưởng, mới làm lớp phó học tập thôi mà đã kiêu ngạo.”
Đại Oa: “Làm lớp trưởng thì có gì tốt?”
Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm: “Tất nhiên là oai nhất lớp rồi. Tuỳ con thôi, con làm hay không làm lớp trưởng mẹ cũng chẳng tổn thất gì.”
Đại Oa suy ngẫm cảm thấy việc này chắc mẹ không lừa mình.
Lâm Thanh Hoà: “Nhìn con chăm chỉ học tập mẹ cũng muốn học, không biết sau này có cơ hội đi học không nữa.”
Đại Oa kinh ngạc: “Mẹ làm mẹ rồi muốn đi học á?”
Biểu cảm của thằng nhóc Nhị Oa khoa trương i xì thằng anh trai, chỉ có Tam Oa vẫn vùi đầu sáng tác tranh trừu tượng.
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Học, học nữa, học mãi, học tới già cũng vẫn phải học, bằng không sẽ bị xã hội đào thải. Còn sống là còn phải giương cao tinh thần học hỏi. Người có học mới là người có bản lĩnh, đi tới đâu cũng hữu dụng. Nếu sau này ba thằng nhóc các con không hiếu thuận, thì mẹ vẫn có khả năng tự nuôi sống chính mình.”
Đại Oa mau mồm mau miệng: “Mẹ không nuôi cha hả?”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Cha mấy đứa thích công việc nhà nông thì cứ việc làm cả đời đi. Tới lúc già cả lụ khụ chả khác gì ông lão thì mẹ các con vẫn là một bông hoa mười tám trẻ trung xinh đẹp, ra ngoài có khi người ta còn tưởng nhầm là hai cha con ấy chứ, tới lúc ấy tha hồ mà xấu hổ.”
Chu Thanh Bách nằm một mình không ngủ được tính qua chơi với mấy mẹ con, đúng lúc nghe được câu này anh có chút dở khóc dở cười.
Lâm Thanh Hoà xách tai Đại Oa đe: “Chu Đại Oa, tên nhóc thối này, con vừa nói cái gì?”
Đại Oa vội buông sách vở kêu thảm thiết: “Ai ui, đau, đau, mẹ ơi đau….”
Lâm Thanh Hoà: “Biết sai chưa?”
Đại Oa lập tức nói: “Biết, biết, con biết rồi.”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt hỏi: “Sai chỗ nào, nói mẹ nghe.”
Đại Oa: “Em hai, em ba sau này có hiếu thuận hay không con không biết, nhưng con hứa con sẽ hiếu thuận!”
Nhị Oa lườm thằng anh ngốc: “Anh đừng nói linh tinh, sau này em nhất định là đứa con có hiếu.”
Tam Oa cái miệng ngọt như kẹo: “Con thương mẹ nhất.”
Lâm Thanh Hoà buông tha Đại Oa, cúi xuống bế Tam Oa lên hôn một cái: “Thế mới là con ngoan của mẹ chứ.”
Chu Thanh Bách không bước vào, yên lặng quay người đi về phòng nằm xuống nghỉ ngơi.
Phòng bên này, Lâm Thanh Hoà cũng cho ba đứa đi ngủ, cô không định quay về phòng trêu chọc ông tướng kia, đàn ông cấm dục lâu ngày nguy hiểm lắm!
Ngủ một giấc, Chu Thanh Bách tiếp tục công việc buổi chiều. Trước khi ra khỏi nhà còn lôi lôi kéo kéo Lâm Thanh Hoà hôn một cái mới chịu.
Lâm Thanh Hoà thầm mắng mình vô dụng, mới có thế thôi mà hai chân đã nhũn ra như con chi chi, quá mất mặt!
Vừa quay đầu đã thấy Nhị Oa đang trợn trắng mắt nhìn, Tam Oa lẫm chẫm chạy tới đòi hôn hôn..
“Khụ..khụ…” Lâm Thanh Hoà ho khan mấy tiếng, sau đó ghé vào trán Nhị Oa, Tam Oa hôn cái chụt, bối rối nói: “Mỗi người một cái.”
Nhị Oa gật đầu tỏ ý vừa lòng, còn nói: “Lần đầu tiên con nhìn thấy cha hôn mẹ đấy.”
Lâm Thanh Hoà: “Như thế chứng minh tình cảm cha mẹ tốt chứ sao, nhưng mà cấm chỉ đi ra ngoài nói linh tinh đấy, biết chưa?”
Nhị Oa gật đầu: “Còn lâu con mới nói. À, con nhớ lần trước thằng Sắt Thép kể cha mẹ nó ở trên giường đất nằm đè lên nhau bị người trong thôn cười nhạo trêu chọc bao lâu.”
Lâm Thanh Hoà sờ sờ đầu nó khen thưởng: “Tối nay muốn ăn gì cho con chọn.”
Nhị Oa hai mắt sáng lấp lánh: “Con muốn ăn mì!”
“Cho con thêm một chén dưa cải chua chua ngọt ngọt và một cái trứng tráng bao thơm ngào ngạt, thế nào?”
“Được ạ.” Nhị Oa thoả mãn gật đầu.
Tối nay dự định nấu mì, Lâm Thanh Hoà tiến vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu. Trộn bột xong phải để cho bột nghỉ một lúc, cô đi ra hậu viện.
Năm nay vườn tược được mở rộng diện tích, gieo trồng rất nhiều loại như hành, hẹ, rau cần, rau cải, đậu que, dưa leo, nhiều nhất là cà chua, vì cả nhà cô đều thích ăn cà chua.
Thời này cà chua được gieo trồng tự nhiên, không phun thuốc trừ sâu nên rất ngon, vừa là rau vừa là trái cây, chua chua ngọt ngọt ăn rất mát miệng.
Mấy gốc cà này mới gieo xuống, chắc phải hai ba tháng nữa mới cho trái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận