Đứa trẻ đã ngủ yên nhưng người lớn vẫn chưa hết kinh hồn khiếp vía.
Chị ba Chu cảm kích lôi kéo Lâm Thanh Hoà nói: “Ơn trời, chị sợ muốn chết, con nhỏ ngốc nghếch này khó chịu trong người mà chẳng chịu nói ra, ban nãy chị với cha nó gấp đến độ tay chân luống cuống không biết làm cái gì nữa.”
Lâm Thanh Hoà trấn an: “Không sao là tốt rồi, đêm nay chắc Ngũ Ni không có chuyện gì nữa đâu. Bên nhà vẫn còn thuốc, sáng mai em bảo Đại Oa mang sang cho.”
Hai vợ chồng Chu Thanh Bách không ở lại lâu, thấy Ngũ Ni đã ổn liền đi về nhà.
Ông bà Chu, vợ chồng anh chị cả đều tỉnh giấc, lo lắng nãy giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chị cả Chu thở dài nói: “Cũng may có mẹ Đại Oa, chứ không thì không biết Ngũ Ni còn phải chịu đau bao lâu nữa. Mà con bé này cũng kiên cường thật, khó chịu như thế mà vẫn cắn răng chịu đựng.”
Chị hai Chu thì lại quan tâm tới cái khác: “Lúc nãy cho Ngũ Ni uống thuốc gì mà có hiệu quả nhanh thế?”
Anh ba Chu lắc đầu: “Không biết nhưng chắc chắn giá thành không rẻ.”
Chị cả Chu nhìn về phía bà Chu: “Cũng nên trả tiền cho mẹ Đại Oa chứ nhỉ? Thuốc tốt như vậy chắc hẳn cũng không dễ mua.”
Bà Chu chưa kịp lên tiếng, chị hai Chu đã vội vàng cướp lời: “Tiền gì? Đều là người một nhà, giúp đỡ nhau có tí mà phải khách sáo nói chuyện tiền nong?”
Chị ba Chu: “Mẹ, thuốc này hẳn rất khó mua, hơn nữa ngày mai Ngũ Ni phải uống thêm một liều nữa. Chú thím ấy đã phân gia, cũng nên trả tiền đàng hoàng chứ. Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt Ngũ Ni kịp thời có thuốc uống, trong lòng con vô cùng cảm kích thím tư.”
Chị hai Chu mím môi nhìn về phía bà Chu, bà Chu xua tay rồi nói: “Đi hỏi vợ thằng tư giá cả bao nhiêu rồi trả cho nó.”
Ông Chu: “Thôi được rồi, mau về phòng ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”
Mọi người lục tục quay về phòng mình.
Bên này, Lâm Thanh Hoà đang giải thích với Chu Thanh Bách: “May thật ấy, lần trước em đi chợ đen gặp một người nói cái gì mà phương thuốc bí truyền, hét giá cao, nhưng mà em ngửi ngửi thấy mùi cũng được nên mua một ít phòng ngừa cha con anh bị cảm nắng, không ngờ hôm nay phải dùng tới thật.”
Chu Thanh Bách gật đầu qua loa, anh không định truy cứu vấn đề này.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Hoà sai Đại Oa mang thuốc qua Chu gia.
Đại Oa trở về liền hỏi: “Mẹ, bác gái ba hỏi thuốc bao nhiêu tiền.”
Lâm Thanh Hoà đang xào dưa leo trứng gà, nghe vậy liền nói: “Nói với bác gái ba mẹ cháu không lấy tiền thuốc. Nếu muốn cảm ơn thì bảo Ngũ Ni sau này rảnh rỗi qua nhà hỗ trợ mấy việc vặt là được.”
Tất nhiên mấy lời này là nói khách sáo thôi chứ ai đời bắt con bé giúp việc gì.
Chị ba Chu tất nhiên nghe hiểu ý, liền nói: “Nhà chúng ta nợ thím tư một ân tình.”
Bây giờ mới sáu giờ sáng, mấy người phụ nữ vẫn còn ở nhà, chỉ có đám đàn ông là xuất công từ tờ mờ sáng.
Mặc dù thím tư không nói rõ giá cả bao nhiêu nhưng mọi người đều đoán được con số hẳn không hề nhỏ.
Chị cả Chu: “Công nhận thuốc này có hiệu quả thật đấy.”
Chị ba Chu gật đầu.
Chị hai Chu: “Gớm, nhà chú thím ấy đâu thiếu chút tiền lẻ. Thôi, đừng có ngồi mãi ở đây nói chuyện nữa. Đứng dậy đi làm đi, hôm nay lắm việc lắm.”
Chị cả Chu nói với chị ba Chu: “Vậy thím ở nhà chăm sóc Ngũ Ni cho tốt nhé.”
Bởi vì Ngũ Ni bị cảm nắng cho nên hôm nay chị ba Chu ở nhà chăm sóc nó đồng thời phụ trách việc cơm nước.
Chị cả Chu, chị hai Chu, bà Chu dắt theo một đám lít nhít đi ra đồng, tất nhiên không thể thiếu hai thành viên cốt cán là Đại Oa và Nhị Oa.
Chị cả Chu cười nói: “Đại Oa năm nay cao lên không ít nha.”
Chị hai Chu liếc mắt không giấu được ghen tỵ: “Chị nói mà không nghĩ xem mỗi ngày anh em nhà nó được ăn cái gì, không cao lớn mới là lạ.”
“Bớt nói mấy lời chua ngoa lại, có bản lĩnh thì lo mà chăm sóc con cái nhà mình đi.” Bà Chu quét mắt về phía đứa con dâu thích kiếm chuyện gây sự.
Chị hai Chu nhìn mẹ chồng nói: “Mẹ, nếu con mà được phân gia thì cũng chẳng kém thím ấy.”
Ý tứ rất rõ ràng, cô cũng muốn phân gia.
“Được.” Bà Chu cười, nhìn con dâu nói: “Hai ông bà già này đã thương lượng qua, đợi thu hoạch vụ thu này xong sẽ cho các người phân gia. Nhà nào tự lo liệu nhà đấy đi nhưng mà bếp với nồi thì không có đâu mà chia, tất cả cứ dùng chung một phòng bếp đi.”
Chị cả Chu vội vàng nói: “Mẹ, vợ chồng chúng con không có ý này đâu.”
Chị hai Chu lập tức nói: “Tất nhiên vợ chồng bác cả không dám có ý này rồi, nhà bác có ba đứa con gái, hai thằng con trai, nhân khẩu đông như thế cơ mà.”
Chị cả Chu sinh Chu Đại Ni, Chu Nhị Ni, Chu Tứ Ni.
Chị hai Chu sinh Chu Tam Ni, bằng tuổi Chu Nhị Ni nhưng thấp bé hơn Nhị Ni nhiều.
Xuống nữa là Chu Ngũ Ni do chị ba Chu sinh.
Tiếp đến là Chu Lục Ni do chị hai Chu sinh hạ.
Đây là hàng cháu gái Chu gia.
Nếu tính tổng cộng cháu chắt thì gồm có:
Anh chỉ cả có ba gái, hai trai.
Anh chị hai có hai gái, một trai.
Anh chị ba mới chỉ có một gái và một trai.
Vợ chồng Lâm Thanh Hoà có ba thằng con trai không có con gái.
Chị cả Chu quét mắt về phía thím hai sẵng giọng: “Nhà tôi đông nhân khẩu nhưng không kéo chân sau. Hằng ngày Đại Nhi, Nhị Ni giặt quần áo cho cả đại gia đình, sau đó lại đi đánh cỏ heo nhặt cứt trâu kiếm công điểm.”
Hai vợ chồng anh chị cả rất chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không kéo chân sau, ngược lại vợ chồng chú thím hai thì khác, gian dối thủ đoạn giỏi nhất là trốn việc.
Bà Chu mất kiên nhẫn: “Được rồi, bớt cãi nhau lại, đợi thu hoạch vụ thu và gieo hạt vụ đông xong hết đi rồi phân. Hai chúng tôi già rồi không còn hơi sức đâu mà quản, sau này chuyện nhà nào nhà ấy tự mình làm chủ, tôi không nói gì tới các anh các chị nữa.”
Chị cả Chu nghe ra ẩn ý bên trong, hình như bà ngầm ám chỉ chuyển lời này tới tai vợ chú tư?
Chị không nói gì nữa, hai ông bà đã quyết định phân thì phân thôi, ở chung hay riêng thì nhà cô chắc chắn không ảnh hưởng gì rồi.
Người lớn nói chuyện người lớn, đám trẻ chẳng quan tâm, còn đang mải nhảy nhót đùa nghịch. Đại Oa Nhị Oa lại càng không chú ý, trong đầu hai anh em đang mải nhớ tới lời mẹ nói ban sáng rằng trưa nay sẽ làm món màn thầu chiên.
Chu Hạ, con trai anh chị hai nhịn không được nói với Đại Oa: “Anh Đại Oa, trưa nay nhà anh ăn màn thầu chiên hả, cho em một cái được không?”
Nó chưa ăn món này bao giờ, nhưng nghe phong phanh có tí dầu chiên là thấy thơm chảy nước miếng rồi.
Đâu phải một mình nó chưa được ăn, ở đây cả đám đại, nhị, tam, tứ cô nương nhà họ Chu, còn có Chu Dương con trai lớn nhà bác cả đều chưa đứa nào được ăn qua.
Chu Đông Đông con trai thứ nhà anh chị cả còn quá nhỏ nên ở trong nhà, ai phụ trách nấu cơm thì trông luôn nó.
Trẻ con ở nông thôn đều như vậy cả, toàn nghịch bùn mà lớn lên. Cái kiểu nuôi "nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa” là chuyện chưa hề tồn tại.
Đại Oa chỉ thích khoe khoang thôi chứ còn lâu mới đem đồ nhà mình chia cho người ngoài, nó nói: “Mẹ anh làm ít lắm, làm sao đủ chia cho cả đám người. Với cả hôm nay bác ba gái ở nhà nấu cơm còn gì, thể nào cũng nấu món ngon cho mà xem.”
Nhị Oa gật vội gật vàng như bổ củi chỉ sợ mọi người nhớ thương đồ ăn nhà nó: “Đúng đúng đúng, bác ba gái nhất định làm thức ăn ngon cho mọi người ăn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận