"Cố Kim Việt kia sau đó thế nào?"
Việc này Đồng Xuân Lôi thật đúng là biết: "Cố Kim Việt và Tạ Uyển Ngọc kết hôn."
Hai anh em Đồng Xuân Cảnh và Đồng Xuân Thụ đồng thời buột miệng thốt ra: "Với ai?
Đồng Xuân Lôi: "Tạ Uyển Ngọc."
Đồng Xuân Cảnh: "Không phải cô ta lớn hơn Cố Kim Việt mấy tuổi Sao?"
Đồng Xuân Lôi: "Bọn họ là kết hôn, nhưng sau khi kết hôn không có con, cuộc sống cũng gà bay chó sủa."
"Sau đó Tạ Uyển Ngọc ly hôn anh ta, ở bên nhau với một người đàn ông họ Liễu."
"Người đàn ông này có lẽ các em cũng biết."
Hai anh em tò mò: 'Ai?"
Đồng Xuân Lôi: "Lúc trước kỹ thuật viên Liễu tửng làm việc ở công trường, nghe nói là thay Tạ Uyển Ngọc chịu trách nhiệm chính, chịu thêm mấy năm tù."
"Anh ta vừa ra đi đã thông qua thương gia tìm được Nhà họ Tạ, trung gian còn có chuyện gì đó, người ngoài cũng không rõ ràng lắm. Tóm lại Tạ Uyển Ngọc ly hôn với Cố Kim Việt, vị đồng chí Liễu này ở rể cho nhà họ Tạ."
Lúc mấy anh em tụ hội, Tô Thuyên ở đại đội Hồng Ngưu đã tới Kinh Đô.
Muốn trách thì trách lúc Đồng Xuân Cảnh rời khỏi đại đội Hồng Ngưu, lặng lẽ tới chuồng lừa tặng không ít ăn uống còn có tiên cho Tô Thuyên.
Làm thì cũng đã làm, cố tình anh ta bởi vì chột dạ giấu giếm quan hệ của hai bên, lầm bầm lầu bầu: "Coi như tôi thay thế Họa Họa hiếu thảo với ba ruột!"
“Tô tiên sinh, chuyện này cũng không nên trách tôi, cho dù hiện tại tôi nói ra thì ông cũng sẽ không tin tưởng..." Tô Thuyên nhìn Đồng Xuân Cảnh lén lút tới, lại lén lút đi rồi.
Còn để lại một ít lời nói không thể hiểu được như vậy.
Họa Họa?
Ba ruột?
Tô tiên sinh?
Mấy cái từ này đặt ở cùng nhau, khiến cho Tô Thuyên chú ý.
Nhưng Đồng Xuân Cảnh một đi không trở lại.
Tô Thuyên chỉ có thể tự mình tới Kinh Đô một chuyến.
Lúc tìm được Đồng Xuân Cảnh, Tô Thuyên cũng gặp được Khổng Lang Lâm một nhà đoàn viên.
Ba anh em nhà họ Đồng: "..."
Khi biết đối phương làm sao mà tìm tới, Đông Xuân Thụ tức muốn đánh nhau với Đồng Xuân Cảnh!
Thật là bắt chó đi cày xen vào việc người khác!
Đồng Xuân Cảnh chột dạ: "Là cha con bọn họ có duyên..."
Anh ta còn gửi đồ cho cha con nhà họ Tống, xem như trả lại một đoạn duyên phận đã từng có.
Hẳn là sẽ không lại gặp phải ngoài ý muốn đi?
Đồng Xuân Lôi nói: "Cha con bọn họ nhận nhau là chuyện sớm hay muộn, Họa Họa biết sớm một chút, sớm một chút vui vẻ lên."
"Lúc thi đại học khôi phục, ba Tô có thể phụ đạo bài tập cho em ấy! Cũng là chuyện tốt! Đời trước thành tích thi đại học của Họa Họa chính là hạng nhất toàn tỉnh!"
Đồng Họa nằm trên giường, một bàn tay đặt vào trong miệng vô ý thức xé gai ngược, một tay cầm linh châu gia truyền của nhà họ Tô.
Nói là đồ gia truyền của nhà họ Tô, nhưng nhìn hạt châu có vẻ giống như là một cục đá bình thường?
Đồng Họa nhìn kỹ nửa ngày cũng chưa nhìn ra được linh châu linh ở đâu?
"Tê!" Ngón tay truyền đến đau nhức.
Đồng Họa cúi đầu thấy, mới phát hiện gai ngược trên ngón tay đã xé xuống, nhưng một miếng da nhỏ bên cạnh móng tay cái cũng bị cô xé ráchI
Đổ máu!
Khi Đồng Họa luống cuống tay muốn lau vết máu thì một giọt máu rơi vào thạch châu.
Rất mau, Đồng Họa đã biết hạt thạch châu nhìn có vẻ bình thường này, vì sao sẽ là linh châu gia truyền của nhà họ Tô.
Hoàn văn...
Vấn đề không gian của Tô Họa, chỉ cần không tiếp tục thu người vào không gian nữa, có công đức che chở thì sẽ không xảy ra chuyện.
Sau đó cô đã làm phóng viên, quyên tiền xây trường tiểu học, tu sửa đường lớn cầu lớn vân vân đều là công đức.
Công đức có thể che chở cô, cũng là trói buộc.
Đối với không gian, phải có kính sợ thì mới có thể giữ quy tắc, rốt cuộc thì con người không hoàn mỹ, không thể bảo đảm mình vĩnh viễn đều là chính xác.
Chuyện của Tần Sương, nói nhỏ một chút, cô ta tố cáo Lâm Cốc Đường, Lâm Cốc Đường bị bắt bắn chết trước đây ông ta đã viết sống không sống sót sẽ bị thẩm phán, vơ chết theo.
Tần Sương và Tần Hướng Đông là anh em, bởi vì chuyện này đường ai nấy đi.
Sau khi Tạ Uyển Ngọc xảy ra chuyện, người dụ dỗ tiểu thư nhà họ Tạ làm chuyện xấu như cô ta sẽ không có kết cục tốt.
-----
END
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận