Nói đến đây Phùng Yến lại nổi giận, cá cũng không ăn nữa, chút bầu không khí đón tết ban đầu đó lập tức tan tành, ánh mắt của cô ta nhìn Lý Chính Bình chỉ có dòng chữ: Tức giận vì con không biết phấn đấu.
“Con bị sau thế hả? Lúc hai mươi mấy tuổi sống chết không chịu đi xem mắt, cứ nhất định cố chấp với mẹ, con nói xem có đứa con gái nào giống như con không hả? Con vẫn là con gái sao? Ngoài kia người ta chỉ đích danh tên họ nói con là quái thai kia kìa! Nói đến bản mặt già này của mẹ phát ngượng lên được, không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa!”
Phùng Yến cho rằng liên quan đến chuyện lớn kết hôn của con gái lớn, chồng chắc chắn sẽ đứng về phía mình, thế nhưng điều khiến cô ta bất ngờ là Lý Thành Dũng chẳng hề lên tiếng, chỉ mải miết gắp đồ ăn ăn.
Lý Chính Mẫn là người không nhịn được cơn giận nhất, cô bé nâng gương mặt nhỏ lên, cao giọng chất vấn: “Rốt cuộc còn muốn đón tết nữa không đây? Mẹ, có phải mẹ cứ nhất định ép chị không về nhà nữa mới được đúng không?”
Phùng Yến tức đến mức cốc hai phát vào đầu Lý Chính Mẫn, lạnh lùng nói: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen mồm vào!”
“Con là trẻ con nhưng con biết nói lý, các người là người lớn nhưng các người lại không biết nói lý, chỉ biết quấy rối, con dựa vào cái gì không được nói? Con cứ nói đấy!” Lý Chính Mẫn đáp với vẻ đắc ý.
Phùng Yến tức đến mức thở hổn hển, lại vì chồng đang ở nhà không thể không nhẫn nại, đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao tao lại sinh ra cái thứ như mày chứ!”
“Mẹ nghĩ con muốn đầu thai vào bụng mẹ lắm à?”
“Lý Chính Mẫn!” Phùng Yến vỗ một phát xuống bàn, suýt chút nữa vỗ đổ chén rượu.
Lý Chính Bình liếc mắt nhìn bàn tay càng siết càng chặt của cha mình qua khóe mắt, cô ấy đặt đũa xuống, nói với Lý Thành Dũng và Phùng Yến một cách không nhanh không chậm: “Nếu đã nói đến chuyện đối tượng vậy con cũng nói luôn hôm nay, con có đối tượng rồi, là đàn em khi ở trường đại học của con, nhỏ hơn con ba tuổi, điều kiện gia đình kém một chút, nhưng người rất tiến bộ, cũng rất thông minh. Vốn cậu ấy muốn Trung Thu tới đây chào hỏi nhưng con không cho, chỉ nhiêu đấy thôi.”
Nói xong cô ấy cầm đũa lên gắp một miếng rau xanh vào bát của Lý Chính Mẫn, đôi mày của Lý Chính Mẫn có thể kẹp chết một con ruồi.
Phùng Yến nghe khúc trước tâm trạng còn tốt lên, nghe đến khúc sau đôi mày lại nhíu chặt.
“Tuổi đã nhỏ hơn con điều kiện trong nhà còn không tốt? Vậy tại sao cậu ta muốn tìm con, cậu ta chắc chắn là tham tiền của nhà mình, con tuyệt đối đừng để bị cậu ta lừa!”
Vẻ mặt của Lý Chính Bình lạnh tanh, lời nói vô tâm làm tổn thương người người nhất. Mấy năm nay mẹ ruột của mình quả thật đã khiêm tốn hơn một chút, không còn vừa đánh vừa chửi cô ấy nữa, nhưng chỉ một câu nói ngắn ngủi này đã nói rõ rất nhiều thứ, trong lòng mẹ ruột của mình, cho dù cô ấy đã thi đỗ đại học hay là sự nghiệp của cô ấy có thành tựu thì cô ấy vẫn không thể so được với cái thứ dơ bẩn như đàn ông đó!
Nếu là trước đây, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, cảm thấy mình vô dụng, nhưng ở hiện tại, cô ấy lại chỉ muốn cười.
Chỉ đáng tiếc, đầu óc cô ấy quá ngu ngốc, không thể nhìn thấu từ sớm, bằng không cũng không đến mức chịu khổ nhiều như vậy, ba mươi tuổi mới có thể sống thoải mái hơn một chút.
Phùng Yến thấy khóe môi của Lý Chính Bình mang theo nụ cười nhạo, trong lòng bùng lên lửa giận, đợi cô ta nổi đóa lại bị Lý Thành Dũng ấn xuống.
“Cô có ăn cơm không đây, không ăn thì đi qua một bên!”
Sáng hôm sau, Lý Chính Bình vừa dậy đã thu dọn đồ đạc, khi băng qua phòng bếp nghe thấy mẹ Phùng đè thấp thanh âm nói chuyện.
“Yến nhi, cháu trai con nhớ cha mẹ nó, con rể nhìn nhà họ Phùng chúng ta không thuận mắt, mẹ cũng không dám kêu nó lái xe đưa hai bọn mẹ về. Con tùy tiện cho mẹ một ít tiền, trở về các anh em con thấy mẹ không phải tay không về nhà, mẹ cũng nở mày nở mặt hơn, có đúng không?”
“Mẹ, mẹ nói lung tung gì thế, mẹ đã gần bảy mươi rồi, con nào có yên tâm để mẹ ngồi xe cả đường trở về? Mẹ ăn bữa sáng trước đi, con xuống dưới mua đồ, lát nữa Thành Dũng tỉnh con bảo anh ấy lái xe đưa mẹ và Tiểu Dương về, nhé?”
“Ôi!”
Buổi sáng trên bàn cơm, Phùng Dương vồ lấy cái bánh bao thịt ăn ngấu nghiến, khi Lý Chính Mẫn muốn ăn chỉ còn lại bánh bay chay, tức đến mức ném đũa đi, bữa sáng cũng không ăn nữa, về phòng dùng sức đóng mạnh cửa phòng lại, chỉ sợ người khác không nghe được cơn giận của cô bé.
Có đôi khi Lý Chính Bình cảm thấy em gái mình và cô út mới là mẹ con ruột, tính nóng như pháo đốt, vừa châm là nổ, nhưng cô ấy cũng không định uốn nắn gì cả, em gái như vậy rất tốt, ít nhất trong lòng con bé hỉ nộ rõ ràng, không cần che giấu gì cả.
Mí mắt của Phùng Yến nhảy lên, nhưng vẫn kiềm chế cơn giận, nói với Lý Thành Dũng với vẻ ôn hòa: “Thành Dũng, mẹ em muốn dẫn Tiểu Dương về nhà một chuyến, tuổi tác của mẹ đã lớn như vậy rồi, lỡ như trên đường gặp chuyện biết phải làm sao, anh đưa bọn họ về một chuyến đi? Dù sao tới xưởng muộn một chút cũng không đáng ngại gì.”
Lý Thành Dũng cúi đôi mắt ăn bánh bao và uống cháo, ăn vô cùng nhanh, ừm một tiếng mơ hồ không rõ ràng, nụ cười trên mặt Phùng Yến lập tức chân thành hơn vài phần.
Sau bữa sáng Lý Thành Dũng và bà cháu mẹ Phùng cùng nhau xuống tầng, chưa qua bao lâu Lý Chính Bình cũng đi, Lý Chính Mẫn lén chuồn tới nhà chú ba của mình tìm đôi chị họ song sinh của mình chơi.
Mười một giờ Phùng Yến mua đồ ăn về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy chồng mình ngồi tựa lên sô pha, tivi cũng không mở, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn màn hình tivi đến ngây người.
“Sao giờ này đã về rồi, buổi sáng không tới xưởng sao?” Phùng Yến đặt giỏ đồ ăn xuống, đang định tách hạt đậu.
Ánh mắt của Lý Thành Dũng chậm rãi chuyển về phía cô ta, nói với vẻ mặt không có cảm xúc: “Phùng Yến, tôi muốn ly hôn.”
Hai tay của Phùng Yến run lên, giỏ đựng thức ăn rớt bịch xuống đất, cà chua đỏ au lăn lông lốc đi thật xa.
Lý Chính Mẫn ở nhà chú ba cả một buổi sáng, nói chuyện rất lâu với chị em tốt của mình, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn không ít, trên đường về nhà còn nhảy chân sáo, chỉ là ngay khi cô bé gần vào đến cửa nhà mình lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào khóc và chửi mắng kinh thiên động đĩa.
Lý Chính Mẫn nghe một lúc, ý cười trên mặt không rút đi, cô bé nấn ná một lúc rồi lại quay người chạy xuống tầng.
[Toàn Hoàn Văn]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận