Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Thập Niên 70: Dù Cách Xa Ngàn Dặm, Nhân Duyên Vẫn Gắn Kết Bởi Một Sợi Tơ (Dịch)
  4. Chương 19: Điền Mật Bình Thản Trước Lòng Tham Của Mẹ

Thập Niên 70: Dù Cách Xa Ngàn Dặm, Nhân Duyên Vẫn Gắn Kết Bởi Một Sợi Tơ (Dịch)

  • 37 lượt xem
  • 1093 chữ
  • 2025-07-31 22:24:29

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khuôn mặt của Điền Mật vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tâm trạng không hề xao động.

Thu Hà liếc nhìn Điền Mật bằng khóe mắt, phát hiện cô thực sự không ghen tị, cũng không có ý định tranh giành món đồ Giản gia đưa cho Điền Tâm, càng không phải cố tình gây khó dễ hay phản đối mình. Thấy vậy, bà cũng không miễn cưỡng bảo Điền Mật đi thử đồ nữa.

“Không cần thì thôi. Mấy người đều không lấy, tôi mang đi bán.” Thu Hà lẩm bẩm. “Mấy mẫu này kiểu dáng mới, chất vải cũng tốt, lại không cần phiếu vải, bán cũng được ít nhất 45 đồng đấy.” Vừa nghĩ vậy, bà lại càng cảm thấy mấy món đồ Giản gia đưa tới thật đáng giá.

Đúng là nhà giàu, đúng là rộng rãi!

Nếu không phải vì nhà họ Giản ở Hải Thành, kết hôn với Giản Hoài tức là Điền Tâm phải theo chồng ra đảo sống, cuộc sống chẳng dễ dàng gì, thì Thu Hà đã nhất quyết bắt con gái mình giữ chặt Giản Hoài, không buông tay rồi.

Đáng tiếc... thật là đáng tiếc!

Nếu như Đỗ Hùng cũng có gia thế như nhà họ Giản, bà nhất định chẳng cần suy nghĩ, lập tức bỏ qua Thẩm Đào, để Điền Mật chọn Đỗ Hùng.

Đáng tiếc, đời không có chữ "nếu". Đỗ Hùng là cô nhi, làm sao có thể so với gia cảnh của Giản Hoài?

“Tiểu Mật, ở đây còn một chiếc đồng hồ. Lần trước Thẩm Đào muốn mua cho con, nhưng con sống chết không nhận. Bây giờ có sẵn đây, con có muốn không? Ai da, là đồng hồ thương hiệu Hoa Mai đó, dây đeo màu hồng, nhìn rất đẹp!”

“Con không cần.” Điền Mật lắc đầu từ chối lần nữa.

“Vậy thì…”

“Cái này không thể bán!” – Điền Lão Thật chưa để Thu Hà nói hết câu, đã vội vàng ngắt lời.

“Cái đó con đương nhiên không bán.” – Thu Hà nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó giơ cổ tay trống trơn của mình lên. – “Con còn chưa có đồng hồ. Tâm Tâm, Mật Mật đều không cần, thì con giữ lại mà đeo.”

“Như vậy… có ổn không?” – Điền Đại Ngưu lên tiếng dè dặt.

Thông gia mang đồ tới cho con gái, mà nhà mình lại đem dùng, nếu để người ta biết, liệu họ có vừa lòng?

Hơn nữa, Thu Hà đã hơn bốn mươi, sắp năm mươi rồi, bây giờ còn đeo đồng hồ dây hồng, chẳng lẽ không bị người ta nói là trẻ con, lố bịch sao?

“Có gì mà không tốt?!” – Thu Hà trừng mắt, bắt đầu mắng Điền Đại Ngưu.

“Tôi gả cho ông bao nhiêu năm nay, vì ông sinh con, chăm nhà, có công cũng có khổ. Tôi không có tư cách đeo một cái đồng hồ à?!”

“Là đồ con gái thì sao? Nó là con tôi sinh ra, đồ của nó tôi đeo thì sao chứ! Tôi 43 tuổi thì đã sao? Tôi vẫn còn mặc quần cộc in hoa mỗi ngày, ông còn thích đấy thôi… Ô ô… Ngô…”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa.” – Điền Đại Ngưu hốt hoảng bịt miệng vợ, mồ hôi lạnh đổ ròng.

Ông thật sự sợ cái miệng này của Thu Hà. Bà ấy muốn nói thì chuyện gì cũng dám nói, không cần biết có ai ở đó hay không!

May mà Điền Mật và Điền Lão Thật không phải kiểu người hay nhiều chuyện. Nếu không, để hàng xóm biết chuyện Thu Hà thích mặc quần hoa, còn ông thì thích nhìn vợ mặc như thế, thì nhà họ còn mặt mũi nào?

Thu Hà hậm hực nuốt giận. Bà đập mạnh một cái vào tay chồng, giọng vẫn không vui:

“Ông đúng là vô dụng! Tôi gả cho ông 26 năm, chưa từng được ông mua cho cái gì ra hồn. Đừng nói đến trang sức, đến sợi dây ngũ sắc Tết Đoan Ngọ cũng là tôi tự bện!”

“Hôm nay cái đồng hồ này, tôi phải đeo. Không những thế, về nhà tôi còn phải đeo vòng cổ, nhẫn vàng, vòng tay vàng, cái nào có là tôi đeo hết!”

Nói đến đây, nghĩ tới nguồn gốc đám trang sức kia, Thu Hà lại thở dài.

“Ha hả…” – Bà và Điền Đại Ngưu lập tức quay đầu nhìn Điền Mật, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.

Trước khi rời nhà, Điền Mật đã yêu cầu mẹ trả hết số trang sức vàng cho Đỗ Hùng. Khi đó vì muốn dỗ con gái, Thu Hà đã gật đầu đồng ý. Nhưng sau đó… bà không trả.

Đó là vàng đấy!

Vàng sáng lấp lánh, chế tác thủ công, nặng tay, đúng kiểu bà thích nhất! Cả đời mong ước, giờ có người tặng, làm sao bà nỡ đem trả?

Thu Hà vốn định kéo dài thời gian, chờ đến khi Điền Mật quên đi, hoặc Thẩm Đào tặng bộ khác đẹp hơn, rồi mới trả lại.

Kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo, ai ngờ lại bị Điền Đại Ngưu lỡ lời, khiến bà sơ suất trước mặt con gái, lâm vào thế khó xử.

“Ha hả…” – Thu Hà hung hăng lườm chồng, sau đó lại quay sang cười với Điền Mật, cố làm như không có chuyện gì. – “Tiểu Mật, mẹ chỉ đùa thôi. Mấy món trang sức vàng đó mẹ chỉ giữ lại ngắm nghía, tuyệt đối không đeo ra ngoài đâu. Ha hả…”

“Mẹ cũng không phải người nuốt lời. Mẹ sẽ trả. Chỉ là… vừa mới nhận đã trả thì khó coi quá. Mẹ chờ đến khi Đỗ Hùng có chuyện vui, rồi sẽ tìm cơ hội trả lại.”

Chỉ nghe đã biết là viện cớ.

“Tùy mẹ.” – Điền Mật nhàn nhạt đáp, giọng thản nhiên đến mức khiến người ta nghẹn lời.

Cô đã chẳng còn muốn quan tâm. Dù sao đó cũng chỉ là một món nợ. May là món nợ này còn có thể trả lại đúng người. Nếu Thu Hà không trả, vài ngày nữa chính cô sẽ tự tay mang đi.

Dù là chuyện Thẩm Đào hay Đỗ Hùng, trong mấy ngày tới cô đều phải giải quyết cho xong.

Ngày mai, Thu Hà sẽ thấy được sự quyết tâm của cô.

Hôm nay, Điền Mật không muốn tranh cãi với mẹ.

Thông thường cô luôn có nguyên tắc, nhưng hôm nay lại bình tĩnh lạ thường, còn tỏ ra dễ nói chuyện. Điều này khiến Thu Hà chẳng những không thấy vui, mà ngược lại còn cảm thấy bất an trong lòng.

“Con gái à, nếu con giận thì cứ nói ra. Giữ trong lòng không tốt đâu.” – Thu Hà dè dặt hỏi, hiếm khi mang vẻ cẩn trọng như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên bà hy vọng Điền Mật sẽ không vâng lời.

Nhưng Điền Mật lại cố tình không theo ý bà.

“Con không giận. Mẹ à, con hơi mệt rồi. Mình về nhà thôi.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top