Đỗ Hùng nói chuyện với giọng điệu đầy lẽ đương nhiên, lại càng khiến Điền Mật tức giận đến sôi máu.
Người đàn ông này bướng bỉnh, cố chấp, năm lần bảy lượt làm ngơ ý muốn của cô. Lúc này, Điền Mật cũng chẳng buồn giữ thể diện cho hắn nữa, lạnh lùng phản bác:
“Đỗ chủ nhiệm, anh mở to hai mắt ra mà nhìn cho kỹ, giữa hai chúng ta rốt cuộc có chỗ nào là phù hợp? Anh hơn tôi mười tuổi, không nhìn kỹ thì người ngoài còn tưởng anh là cha tôi đấy! Tôi đây không phải là người không gả được, dựa vào cái gì nhất định phải chọn anh? Anh cũng đừng có tự đề cao mình quá.”
“Được thôi, việc cần nói tôi đã nói hết rồi.
Đừng tưởng Đỗ Hùng là tiểu lãnh đạo có chút quyền liền dám ỷ thế hiếp người. Mấy người các anh hợp lại bắt nạt tôi, tôi cũng không sợ.
Nói cho rõ, tôi – Điền Mật – không sợ Đỗ Hùng, càng không đời nào chịu gả cho anh ta!
Dù trên đời này đàn ông có chết hết, tôi cũng không gả!”
“Em…!!!” Đỗ Hùng bị khí thế chắc như đinh đóng cột của cô chặn họng đến mức không thốt nên lời.
Hắn siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Điền Mật, gương mặt dữ tợn đến đáng sợ.
“Sao? Anh còn định ra tay đánh người à?” Điền Mật ngẩng cao đầu, ánh mắt không hề né tránh, nhìn thẳng vào Đỗ Hùng, chẳng nể nang gì.
Cô không tin hắn dám giận quá mất khôn, giữa bao nhiêu người như thế mà động tay động chân.
Lúc này, công nhân trong xưởng đều đã tụ lại xem.
Có được sự ủng hộ đó, Điền Mật chẳng còn gì phải sợ. Cô trừng mắt nhìn hắn, còn mạnh mẽ, sắc bén hơn lúc nãy.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô, nếu chăm chú nhìn ai đó, rất dễ khiến người ta ngộ nhận, tự cho là cô có tình ý.
Chính vì vậy, thường ngày, Điền Mật luôn giữ vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm.
Nhưng lúc này, cô tức giận, ánh mắt bừng bừng như có lửa, giống như mang theo ma lực, khiến Đỗ Hùng càng nhìn càng rối loạn, không khỏi sinh tâm tư tà niệm.
Lúc đầu hắn còn đang bốc hỏa vì tức giận, thế mà chỉ bị ánh mắt ấy nhìn thẳng một cái, cảm giác như uống một lon nước ngọt lạnh vào ngày hè nóng bức, sảng khoái đến mức từng lỗ chân lông đều muốn reo hò.
Hắn muốn đem Điền Mật xinh đẹp này giấu vào trong nhà, để cả đời cô chỉ nhìn hắn như vậy, chỉ nhìn một mình hắn!
Ý nghĩ ấy càng khiến hắn nóng người, lửa giận phút chốc bị thay thế bởi dục vọng không thể khống chế nổi.
Sợ bản thân làm ra chuyện gì mất mặt, Đỗ Hùng đỏ bừng mặt, chỉ để lại một câu:
“Chúng ta cứ chờ xem! Sớm muộn gì em cũng là của anh.”
Dứt lời liền vội vàng rời đi.
Nhân vật chính vừa đi, đám đàn em của hắn đứng đực ra nhìn Điền Mật đang nổi giận, lại quay sang nhìn đại ca mình mặt mũi chật vật bỏ chạy, ai nấy đều há hốc mồm không biết phản ứng sao.
“Cút! Không cút tôi đánh chết bây giờ!” Giang Ngạo Nhi giơ cao nắm đấm, khí thế hung hãn như thể có thể một mình đấu lại cả đám người.
Nhìn bộ dạng dữ tợn của cô, đám người Kim An cuối cùng cũng không dám dây dưa thêm, lục tục kéo nhau theo Đỗ Hùng mặt mày xám xịt rời đi.
Trước khi đi, Kim An vẫn còn không quên học theo đại ca, để lại câu hung hăng:
“Cô cứ chờ đấy! Sớm muộn gì Đỗ ca cũng sẽ cưới được Điền Mật!”
“Chờ đến kiếp sau thì may ra!” Giang Ngạo Nhi cũng không thèm nể mặt, đáp lại ngay tức khắc.
Chờ đám người to xác ấy đi khuất, đám người vây xem cũng dần giải tán, lúc này Điền Mật mới thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống chiếc xe nâng hàng.
Cô rất ít khi xảy ra tranh chấp với ai, vừa rồi bị đẩy đến đường cùng, trong lòng vẫn còn nguyên cảm giác căng thẳng. Người khác có bị dọa hay không cô không rõ, nhưng bản thân thì tim đập loạn lên, mồ hôi lấm tấm ướt cả lưng.
“Phì! Nhìn cậu xem, được chút tiền đồ như vậy thôi à.”
Giang Ngạo Nhi ngồi xuống cạnh cô, không nể mặt mà cười cợt.
“Tưởng đâu khí phách lắm, hóa ra mới nói vài câu đã mệt đến mức này.”
“Tớ đâu có muốn như vậy đâu…” Điền Mật yếu ớt oán trách, giọng mềm mại: “Cậu không phải không biết, mỗi lần tớ kích động là lại muốn khóc.”
Đúng vậy, nước mắt của Điền Mật rất dễ rơi.
Chỉ cần cảm xúc lên quá cao, cô sẽ không kiềm được mà rơi nước mắt. Cũng bởi vì lý do đó, cô nổi tiếng trong xưởng là người mềm yếu, kiều mỵ.
Rất nhiều công nhân lớn tuổi đều thấy cô cần được che chở, đối với cô đặc biệt cưng chiều.
“Tớ đã nhẫn nhịn bọn họ mấy ngày rồi. Từ sau buổi giao lưu do phó xưởng trưởng tổ chức năm ngoái, Đỗ Hùng như phát điên.
Tớ vào làm ở xưởng được một năm, tổng cộng chưa nói với anh ta nổi mười câu, thế mà đùng một cái, anh ta tự nhận tớ là người yêu. Thật sự là quá đáng sợ.”
Giang Ngạo Nhi nghe xong chỉ biết bật cười.
“Cậu đúng là… người trong nhà thì chưa rõ, mà ngoài ngõ đã tỏ rồi!
Tớ đã nói với cậu từ lâu rồi, tất cả nam đồng chí trong xưởng chúng ta, ai chưa lập gia đình đều thầm thích cậu, vậy mà cậu cứ không tin!”
Thật ra mà nói, Điền Mật đúng là bông hoa đẹp nhất của xưởng.
Cô đẹp nhưng không biết mình đẹp, chưa bao giờ ỷ vào nhan sắc để làm chuyện gì quá đáng.
Dù có bao nhiêu người theo đuổi, cô vẫn có thể điềm đạm từ chối: “Không đến mức ấy.”
Cô chưa từng xem mình là đóa hoa trung tâm.
Trong nhà, cô có một người chị gái sinh đôi – Điền Tâm – xinh đẹp rực rỡ và tính cách thì sôi nổi, hoạt bát.
Hai người như hai thái cực: một người yên tĩnh, nội liễm; một người rực rỡ, cởi mở.
Họ chính là cặp song sinh đẹp nhất mà người ta từng thấy – đều đẹp đến mức không giống người thường.
Chỉ là nếu như Điền Mật là đóa hồng trắng chưa nở, thì Điền Tâm lại là đóa hồng đỏ rực rỡ, luôn thu hút mọi ánh nhìn.
Nghĩ đến tính cách mạnh mẽ, nổi bật của Điền Tâm, Giang Ngạo Nhi lại không cười nổi.
Từ nhỏ đã bị Điền Tâm che khuất mọi ánh hào quang, vậy mà Điền Mật vẫn giữ được bản tính dịu dàng, điềm đạm. Như thế đã là điều vô cùng đáng quý rồi.
“Thôi, không nói nữa. Mau lại đây sờ tớ một cái, chia cho tớ nửa phần vận đào hoa của cậu đi!”
“Được ~” Điền Mật đang buồn bực, bị một câu nói của Giang Ngạo Nhi dỗ cho bật cười.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận