Năm 90.
Trên TV múa hát tưng bừng chào mừng năm mới, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, tiếng cười rộn vang từ mọi nhà như đang văng vẳng bên tai, Kiều Tuyết lẳng lặng ngồi trên sô pha phòng khách xem TV.
Trên chiếc bàn ở phòng ăn bên cạnh bày rất nhiều món ăn cao lương mỹ vị do nhà hàng đưa tới, nhưng không một ai động đến chúng nó.
Toàn bộ căn nhà rất hiện đại, thiết kế đơn giản và sáng sủa.
Có phòng khách phòng sách phòng tập thể thao, còn có vườn hoa nhỏ bên ngoài, có đủ mọi thứ.
Thời đại ngày nay, một gia đình ba thế hệ sống trong ngôi nhà hai phòng một sảnh là đã xa hoa lắm rồi, ngay cả thế hệ sau, người bình thường cũng không có đủ khả năng đó.
Nhưng Kiều Tuyết sống ở đây không được hạnh phúc lắm, cô ta cũng không biết mình sai ở đâu.
Rõ ràng trùng sinh lại đời này với sự nghiệp thành công, được xem như là nữ cường nhân của thời đại.
Người ngoài đều nhìn cô ta có một người chồng tương lai tươi sáng, kết hôn nhiều năm ngoại trừ việc không có con thì những thứ khác đều xem như hoàn mỹ.
Nhưng trong lòng cô lại rõ ràng hơn bao giờ hết cuộc sống của mình trải qua như thế nào.
So với sự thuận buồm xuôi gió của nữ chính nguyên tác, đời này của cô ta hình như đã đi nhầm một bước nên phần sau đó cứ liên tục nảy sinh các vấn đề.
Bởi vì vào quân doanh cùng với Dương Thiên Ân sớm hơn, dẫn đến không sống trong gia đình quân nhân, cũng không đủ vốn ban đầu.
Không đủ vốn làm ăn với quân đội lúc đầu, chỉ có thể bắt đầu kinh doanh từ mô hình nhỏ đi lên.
Mà Dương Thiên Ân lại cực chướng mắt những người kinh doanh thời đó, dẫn đến tình cảm giữa họ xuất hiện rạn nứt.
Sau đó nữa, nào là những người phụ nữ thèm muốn Dương Thiên Ân, những thân thích “cực phẩm” ở quê nhà, còn có rất nhiều phiền phức trong hoạt động kinh doanh của cô ta nữa.
Chúng đã chiếm hết tất cả không gian của cô ta, khiến cô ta không đủ thời gian lẫn tinh thần và sức lực để lôi kéo Dương Thiên Ân về lại.
Thế cho nên mãi đến sau này, tuy có thể ổn định kinh doanh và quốc gia cải cách mở cửa, nhưng tình cảm của bọn họ đã giảm sút đến mức đóng băng rồi.
Đương nhiên, cô ta cũng có chút chán ghét khi phải ăn nói khép nép lấy lòng, nhất là khi cô ta đã thành công trong sự nghiệp của mình.
Hiện tại, cô ta sống trong biệt thự, mở công ty, tất cả đều do cô ta tự làm ra mà không cần đến bất kỳ sự trợ giúp nào từ người chồng quân nhân của mình.
Có được những thành tựu như thế này cũng rất khó, giống như lúc mới vừa trùng sinh xem một người đàn ông như cọng rơm cứu mạng để sống tốt qua từng ngày.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có con, Kiều Tuyết vẫn không cam lòng.
Đời trước cô ta chịu khổ cực từ rất sớm, cơ thể tàn tạ, dẫn đến cả đời sẽ không thể mang thai.
Lúc mới vừa trùng sinh, cô ta vẫn nghĩ đến việc có con với Dương Thiên Ân, nhưng đến bây giờ vẫn cô đơn.
Giữa không khí tưng bừng, cô ta lại nhớ đến lần đi Thủ đô trước đó khi trông thấy gia đình kia.
Một người mà đời trước sống lưu manh không làm việc đúng đắn, một người thì yếu ớt “vai không thể vác tay không thể nâng”, ở thập niên 70 còn không làm việc, chỉ biết làm một thanh niên trí thức lười biếng ở trong nhà.
Vì sao cuộc sống của bọn họ lại tốt như vậy?
Kiều Tuyết nghĩ không ra.
Lần trước đi thủ đô, cô đã nhìn thấy gia đình bọn họ.
Ba đứa con, một cặp song sinh đã lớn, còn có một bé gái mặc váy xòe.
Thanh niên trí thức Sở Đình hơn cô ta cùng lắm là hai tuổi, hiện tại cũng sắp bốn mươi nhưng vẫn tươi vui, nhìn không giống một phụ nữ đã sắp bốn mươi tuổi, vậy mà đã sinh được ba người con.
Một người lười biếng như vậy mà cũng chăm sóc được con mình hay sao?
Kiều Tuyết thầm nghĩ, cô ta cũng không nhớ rõ những người này sống như thế nào ở đời trước.
Đời trước, cô ta kết hôn không quá nửa năm thì đã cao chạy xa bay theo tình nhân, phiêu bạc bên ngoài vài chục năm, cuối cùng trước khi chết mới nhìn thấy Dương Thiên Ân sắp lên làm tướng.
Cho nên cô ta vốn không biết đời trước Dương Vũ và Sở Đình đã sống như thế nào, chỉ là hơi bùi ngùi khi bắt gặp tình cảnh hiện tại.
Chính cô ta lao lực cả đời, sống qua hai đời người mà vẫn không sống tốt được bằng người ta.
Thật là, haiz!
Tại nhà họ Dương.
Hôm nay là đêm Giao Thừa, người một nhà ngồi quây quần bên nhau ăn chung bữa cơm Tất niên, sôi nổi tưng bừng.
Nhưng mà ông Dương ngồi trước bàn ăn quan sát toàn gia đình, cuối cùng vẫn cảm thấy thiếu vắng một người.
Không, không phải một người, mà là một gia đình, cả gia đình thằng hai đều không có ở đây.
Nhưng mà chúng nó đã cắt đứt quan hệ rồi, cho nên cũng xem như không còn là người một nhà nữa.
Nghĩ vậy, ông Dương khẽ thở dài một hơi.
Lúc đó không biết nghĩ thế nào mà nói cắt đứt là cắt đứt quan hệ, suy cho cùng nó cũng là con ruột của mình mà.
Lúc ấy quá hấp tấp, khi sự việc ập đến đầu óc hoàn toàn bị con số một nghìn tệ che lấp, cảm thấy cả đời này cũng sẽ không trả nổi số tiền đó.
Nhưng hiện tại nhìn lại, một nghìn tệ cũng không còn lớn lao gì, chẳng qua lúc ấy không có kiến thức, thằng hai chắc chắn ăn sẽ không khôi phục quan hệ với bọn họ.
Nhớ đến cảnh lần trước thằng hai về quê một mình, ông Dương lại thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua bà Kiều đang dùng cơm.
Bà lão này sao có thể để không để ý chút nào vậy chứ!
(Hết Truyện)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận