Hà Tinh Thân ánh mắt sáng lên, chợt hỏi: "Dì ơi, xem cháu này, nói chuyện cùng dì nãy giờ cháu quên mất chưa hỏi tên của dì và chú."
Không quan trọng, dì họ Quan, chồng dì họ Trương, gọi là Trương Vệ Quốc. Dì phải vê nhà nấu cơm không đi cùng cháu được, dì sẽ chỉ chỗ cho cháu tìm ông ấy."
Dì Quan nói xong liên chỉ cho Hà Tinh Thần đường đến kho hàng.
"Tốt quá rồi, cháu cảm ơn dì."
Hà Tinh Thân nhìn theo bóng lưng của dì Quan một lúc mới xoay người tìm đường đi đến kho hàng.
Cô không vội đi tìm Trương Vệ Quốc mà đi một vòng quanh nhà kho, nhà kho này khá lớn, cỏ dại xung quanh cũng tươi tốt hơn những nơi khác rất nhiều, có lẽ là do đất đai màu mỡ hơn chăng?
Sau khi quay lại, Hà Tinh Thần đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.
Cô tìm đến lối vào chính của nhà kho và nhìn thấy một ông già gầy gò khoảng năm mươi tuổi đang cúi đầu uống trà.
Cô bước tới, lễ phép chào hỏi: Xin chào chú Trương. Cháu tên là Hà Tinh Thần. Dì Quan bảo cháu đến gặp chú."
Trương Vệ Quốc ngẩng đầu nhìn thấy đó là một cô bé xa lạ, không khỏi sửng sốt khi bị gọi tên, nhưng chỉ có thể đáp lại: "Ô, Tiểu Hà, dì Quan của cháu kêu cháu tới tìm chú có việc gì vậy?
Hà Tinh Thân vội vàng lấy trong cặp ra hai hộp thuốc lá đưa cho ông, Trương Vệ Quốc sửng sốt nhưng vẫn cầm lấy.
Hà Tinh Thần tiếp tục giải thích mục đích chuyến thăm của mình: "Chú Trương, sự việc là như thế này. Cháu là một thành viên trong đội thanh niên tri thức của đại đội Thanh Sơn, chúng cháu hưởng ứng lời kêu gọi vê nông thôn để được cải tạo. Nói thật, trong sáu tháng qua từ khi cháu về nông thôn cháu đã thực sự được giáo dục: Nông dân của chúng ta quá khổ sở, họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lúc nào mồ hôi cũng vã ra như tắm. Họ đã làm việc vất vả cả năm trời, lương thực chỉ đủ trang trải cuộc sống. Hiện đại đội của chúng cháu đang phải đối mặt với một vấn đề rất nghiêm trọng: thiếu phân bón. Mọi người đang tích cực tìm cách giải quyết vấn đề này. Cháu cũng ra ngoài tìm cách, trên đường tới vô tình cháu giúp dì xách giỏ, khi bàn về vấn đề này, dì rất thông cảm nên bảo cháu đến gặp chú, xin chú hãy góp ý giúp cháu, cũng như cho cháu chỉ dẫn ạ.
Trương Vệ Quốc liếc nhìn Hà Tỉnh Thần: "Đồng chí à, tấm lòng của cháu rất đáng khen ngợi. Tuy nhiên, thành thật mà nói, chú cũng không thể giúp gì được cho cháu. Chú chỉ là một người quản lý kho hàng thôi, dù chú có muốn cũng không giúp được cháu rồi." Hà Tinh Thần nói: "Chú Trương yên tâm, cháu sẽ không làm khó chú đâu. Chú thử nghe ý kiến của cháu xem nhé? Cháu thấy cỏ dại xung quanh nhà kho đặc biệt tươi tốt, có nghĩa là đất ở đây rất màu mỡ. Chú có thể cho cháu giúp chú quét dọn kho hàng. Rồi dùng rác ở đây đem ởi làm phân bón được không?”
Trương Vệ Quốc nhìn Hà Tinh Thần, không còn lời nào để nói. Như vậy cũng được hả?
Hà Tinh Thần nhìn ông bằng ánh mắt chân thành, lấy trong cặp ra một túi trà nhỏ, nhét vào tay ông: "Chú Trương, chú quan tâm đến những nông dân nghèo chút nhé. Mỗi mùa vụ đều rất quý giá, tất cả đều nhờ có phân bón. Nếu cây trông không được chăm sóc tốt sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống của mọi người. Cháu sẽ giúp chú dọn dẹp nhà kho, chú cứ nghỉ ngơi trước.
Trương Vệ Quốc suy nghĩ một lúc, chỉ là dọn dẹp thôi, cũng không vi phạm quy định: "Được rồi, cháu có thể dọn dẹp. Nhưng chú nói trước, những thứ rác thải này sẽ không màu mỡ như cháu nghĩ đâu.
"Cháu hiểu rồi."
Hà Tinh Thần suy nghĩ một lúc, nhà máy có hơn mười phòng khác nhau, một mình cô không thể dọn hết được, hơn nữa cô cũng không mang theo dụng cụ dọn dẹp. Hồm nay đúng thật là không tiện.
Cô quay lại tìm chú Trương: "Chú Trương, thế này đi. Cháu về làng nói với trưởng làng, sáng mai sẽ đi cùng vài người đến dọn dẹp. Hôm nay cháu không mang dụng cụ, lại chỉ có một mình, rất bất tiện.'
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận