Hai trứng gà không cần hỏi cũng biết, mẹ hắn là cho mỗi người một quả, nhưng mà vợ hắn không nỡ nên để lại cho hắn ăn hết đó mà.
Triệu Văn Thao cười nhìn vợ mình, đúng thật, hắn cảm thấy chịu một gậy này quả thật quá đáng giá.
Nhìn vợ hắn bây giờ mà xem, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn anh hùng, khiến hắn có cảm giác thành tựu bội phần.
Dĩ nhiên hắn cũng sẽ không ăn một mình, Triệu Văn Thao trực tiếp nhét vào dưới gối, thấp giọng nói: "Buổi tối về ăn sau."
Diệp Sở Sở bị hắn mỉm cười nhìn mình thì ánh mắt mê mang, tâm hồn lâng lâng, đương nhiên là cái gì cũng nghe hắn, cô nhẹ giọng ừ một tiếng, cùng hắn đi ra ngoài ăn cháo.
Lúc ăn cơm, cháu trai lớn Thiết Đản còn hỏi chuyện dám làm việc nghĩa hôm nay.
Chuyện này Triệu Văn Thao tất sẽ kể cho mọi người nghe một chút.
Vừa ăn cháo vừa nhấn giọng kể sự tích anh hùng của hắn, cuối cùng còn vén quần áo lên cho tất cả mọi người nhìn một chút.
Sau khi lau rượu thuốc, máu bầm cũng tan ra, cho nên những vết thương kia càng trở nên dữ tợn khiến trong lòng Diệp Sở Sở cực kỳ đau xót.
Đừng nhìn lúc trước hắn ba hoa khoác lác luôn mồm, nói chuyện tào lao lên trời xuống đất, Mấy chị dâu cũng không tin lắm, chú út gì cũng không có chỉ có khoác lác là giỏi nhất.
Miệng lưỡi cả nhà cộng lại cũng không bằng một mình hắn.
Ngay cả đám người anh hai cũng giữ thái độ.
Nhưng bây giờ thấy những dấu vết này xong, ai nấy đều kinh sợ.
"Chú sáu, chú lấy một địch bốn, vậy mà chú cũng dám lên hả?" Anh tư nói.
"Đương nhiên!" Triệu Văn Thao nói: "Người ta nhiều người đàn ông lôi lôi kéo kéo với một người phụ nữ, đây là muốn làm gì? Em thấy mà có thể xem như không thấy à? Hơn nữa còn là từ nhỏ đánh nhau đến lớn, em có cách hết. Nhưng mà mấy đứa nhóc nghe kỹ cho chú, gặp chuyện lượng sức mà làm biết chưa? Mình không có bản lĩnh gặp chuyện đừng tham gia vào, nếu không không cứu được người mà mình còn bị đánh, chạy đi kêu người khác mới là các hay!"
Khoác lác vẫn là khoác lác, những lời sau là nói với đám cháu, có dũng không có mưu trí cũng vô dụng, dùng trí mới là thứ quan trọng.
Tình cảnh lúc ấy nếu không phải có vợ hắn ở đó thì hắn nhất định đã xoay người chạy rồi, dĩ nhiên là chạy đi kêu người.
Chẳng qua thật sự không còn cách nào khác, vợ ở lại, không chạy thoát được.
Mọi người nghe được lời hắn nói cũng đều gật đầu, ba đứa nhỏ Thiết Đản, Lư Đản, Mã Đản vốn đang còn nhao nhao muốn thử, cũng muốn dám làm việc nghĩa, nghe vậy thì như bị tạt một chậu nước lạnh.
Cha Triệu hừ một tiếng, nói: "Con cũng giỏi nhỉ, bị người ta đánh ra nông nổi này."
"Hết cách, con chỉ có một mình, người ta có bốn mình lận." Triệu Văn Thao nói.
"Có biết người ở đâu không?" Bà Triệu hỏi.
"Không biết, nhưng mà không phải người chỗ chúng ta, nghe khẩu âm không giống, hình như là bên kia sông." Triệu Văn Thao nói.
"Chỗ chúng ta nào có người dám làm chuyện này, dĩ nhiên phải là người ở nơi khác tới rồi." Cha Triệu nói.
Triệu Văn Thao cũng không nói chuyện này nữa, vừa ăn cháo vừa chờ vợ mình ăn xong, thấy cô ăn xong rồi thì nói: "Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, ăn nhanh một chút rồi còn nghỉ ngơi, vợ, ta về thôi."
Diệp Sở Sở cười với hắn: "Anh đi về trước đi, em dọn bát đũa đã."
"Đây không phải là có mấy đứa nhỏ Đại Nha sao." Triệu Văn Thao nói.
Đại Nha Nhị Nha đều không còn nhỏ nữa, nhưng bởi vì hôm nay bọn chúng đi nhổ cỏ heo ngày đầu tiên nên rất mệt mỏi!
Diệp Sở Sở cảm động nhưng vẫn kiên trì, cười nói: "Anh cầm quần áo ra sông tắm trước đi, trở về em lại bôi rượu thuốc cho anh."
Đàn ông ở đây đều rất ít khi tắm ở nhà, tất cả đều đi ra sông tắm, dĩ nhiên phụ nữ nhất định là phải tắm ở trong nhà mình.
"Vậy được." Tiết trời nóng bức thế này, Triệu Văn Thao cũng muốn ra sông bơi lội, nhất là hắn còn chưa kịp ra ngoài rêu rao chuyện dũng cảm hôm nay nữa, vừa về đã mệt mỏi ngủ mất.
Nhân lúc này, những vết thương trên người còn chưa lặn, coi như là chứng cứ, đi ra ngoài rêu rao một chút mới được.
"Chú sáu, anh đi với chú." Anh tư lập tức nói.
Sau đó anh hai anh ba và ba đứa cháu trai đi theo, cha Triệu cũng chậm rãi cầm quần áo sạch ra sông.
Hôm nay Diệp Sở Sở không đi làm cho nên tự nhận việc dọn dẹp chén đũa, cũng không nhiều lắm, không bao lâu đã làm xong rồi.
Cô dùng chậu nước rửa mặt của mình và Triệu Văn Thao đi múc nước vào trong nhà lau mình.
Dù sao cũng không thể để mình quá lôi thôi được đúng không? Phải tắm thật sạch sẽ mới được.
Thay khoảng ba chậu nướ, lúc này mới thay quần áo sạch, cô còn thuận tay giặt quần áo bẩn treo ở mái hiên bên ngoài.
Mà bên kia chị tư đang kéo chị ba nói nhỏ, sắc mặt đen thui: "Chị ba, không phải em nói chứ, em thật sự sắp không sống nổi cái cuộc sống này nữa rồi!"
"Sao vậy?" Chị ba sững sốt một chút, nhìn nàng nói.
"Em mới vừa nghe Tam Nha nói, lúc mẹ nấu cơm em sáu đi vào, mẹ luộc cho cô ta hai quả trứng gà rồi len lén đưa cho cô ta!" Chị tư nói.
"Đây cũng không phải là lần đầu tiên, có gì mà nói, nhưng mà sao Tam Nha biết được." Chị ba nói.
"Em dặn Tam Nha mà, nếu như thím sáu vào phòng bếp thì theo dõi, quả nhiên sẽ nghe được!" Chị tư nói.
Chị ba nói: "Không phải chúng ta quản gia, trong phòng bếp do mẹ định đoạt, chj cũng không can thiệp được."
Chị tư thiếu chút nữa bị cô ta làm cho phát cáu, cả gia đình làm việc ở bên ngoài, mệt mỏi muốn sống muốn chết, nhưng mà hai vợ chồng chú sáu ăn không ngồi rồi, bà cụ lại luộc trứng gà cho hai người họ bổ thân thể.
Ai mà có thể chịu đựng được chứ?
Chị ba không nói gì với cô ta, nhưng mà ban đêm lúc ngủ, chị ba lại nói nhỏ với anh ba chuyện này.
"Nhà cũng không phải chúng ta quản lý, là mẹ quản lý, mẹ cho ai ăn thì cho, trừ phi chúng ta mình làm nhà." Anh ba hừ nhẹ nói.
"Mình làm nhà? Anh muốn tách ra?" Chị ba không nhịn được nhỏ giọng nói.
"Em không phải nghĩ như vậy sao? Em không muốn làm nhà riêng à?" Anh ba hỏi ngược lại.
Chị ba không nói gì, nhưng đúng là cô ta có suy nghĩ này.
Chuyện trứng gà hôm nay, chị hai cũng là nghe hai đứa em dâu kể lại.
Nhưng mà chị hai nghe xong làm như không có nghe thấy, ít nhất ở trước mặt chị ba chị tư là như vậy.
Thật ra thì chị hai không phải là không quan tâm.
Lúc này ở trong phòng, chị ta đang nói với anh hai chuyện này đó. Anh hai nghe xong thì nói: "Đó là mẹ thương chú sáu, hơn nữa không phải em không biết, vợ chú sáu cũng ngất đi, được người ta chở về, cho nên lúc này mới cần bồi bổ. Thường ngày tất cả đều được đối xử bình đẳng cả mà, thôi được rồi, lúc này không còn sớm, mau đi ngủ sớm một chút, đừng nhỏ nhen với em dâu làm gì."
Chị hai không nhịn được mà đánh hắn hai cái, chị làm gì mà gọi là nhỏ nhen cơ chứ? Chị cũng không nói gì, nhưng trong lòng chị nghĩ cái gì chồng chị đều biết hết, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
Hai đứa con trai và một đứa con gái của chị đã lớn hết rồi, cũng có thể kiếm công điểm, cái nhà này mà chia ra ở riêng thì nhà chị nhất định có thể sống tốt!
Nào giống như bây giờ, công điểm có được lại đi nuôi một gia đình lớn!
Dĩ nhiên trong mấy chị em dâu, người cảm thấy bất bình trong lòng nhất là chị tư.
Anh tư và chị ta còn đang làm việc, làm xong buồn ngủ thì nghe thấy vợ mình nhỏ giọng khóc, anh tư liền hỏi chị ta bị sao vậy?
"Mẹ nhất định là xem thường em sinh toàn con gái cho nên mới không cho Tam Nha Tứ Nha ăn một quả trứng gà nào mà cho hai vợ chồng chú sáu ăn hết." Chị tư nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận