Lại nói đến Triệu Văn Thao, bị chồng chị năm đâm một cái, lại được an ủi dịu dàng một hồi thì bây giờ cả người tràn đầy hăng hái, đi ra thăm mấy con gà và thỏ của hắn, trong lòng tính làm sao để mở rộng việc buôn bán của mình, sớm ngày thực hiện mục tiêu mấy trăm.
Chị tư nhớ em trai chồng không khỏe, cứ tới đây nói: “Văn Thao à, nếu giá đỗ này mua không tốt thì cũng đừng mua nữa, mắt thấy ngày hôm nay sẽ lạnh, còn làm lụng gì nữa, đừng làm nhiều quá hỏng cả thân thể.”
Triệu Văn Thao bĩu môi, đây là tới cười nhạo hắn sao? Tự mình nói: “Chị tư, có lẽ là chị nói sai rồi, nếu giá đỗ này mua không tốt, một ngày đã được mấy trăm! Chị nhìn đi, chẳng mấy nữa mà em có thể thành hộ vạn nguyên!”
Chị tư nghe vậy ngạc nhiên một chút, sau đó trong lòng vui mừng, sao em trai chồng này còn học được cách khoác loác nữa!
Chị ta quay lại nói với anh tư: “Anh nghe lời chú ấy nói kìa, còn một ngày được mấy trăm, chú ấy bán là giá đỗ vàng đó, còn trở thành hộ vạn nguyên. Mẹ của con ơi, trước kia chú ấy cũng không như thế, lười biếng được chút nào thì lười chút đó, bây giờ sao lại như thế chứ! Aiz, dì sáu đúng là đáng thương quá đi!”
“Nhưng tôi lại chẳng nhìn ra cô đang thương xót thím sáu, trái lại tôi thấy cô rất vui sướng.” Anh tư bĩu môi một cái.
Chị tư bị sặc không ngừng trợn mắt: “Sao tôi lại vui sướng chứ? Mắt anh kiểu gì vậy! Được rồi được rồi, nói nữa với anh cũng vô ích!”
Bên kia chị hai và anh hai cũng đang bàn chuyện Triệu Văn Thao khoác lác.
“Anh nói thử xem, trước đây chú nhỏ cũng không có tật xấu này, sao đi vào huyện mấy chuyến về nói chuyện liền ba hoa khoác lác thế!”
Giọng chị ta mang theo sự thương xót, nhưng trong lòng lại rất thoải mái, đặc biệt khi nghĩ tới hai vợ chồng son ăn bánh trứng gà với bánh dầu chiên lại cảm thấy rất hả giận.
Nhưng mà vì là dâu trưởng nên điều này cũng không thể để người ta nhìn ra, đặc biệt là để đàn ông nhìn thấy.
Anh hai là một người phúc hậu, lại là anh cảm nghe lời nói của chị hai Triệu thì thở dài: “Thằng sáu tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, chắc chắn là bị mấy tên đầu đường xó chợ trong huyện ảnh hưởng. Không được, anh phải đi nói chú ấy một chút!”
Trong lòng chị hai tức giận, ngoài mặt lại nói: “Chú ấy sẽ nghe ư? Nếu nghe thì cũng chẳng tới nỗi như thế, chủ kiến của chú ấy lớn lắm! Em thấy á, mấy ngày nay sẽ lạnh, tới lúc đó tuyết xuống chú ấy chẳng còn cách nào làm lụng được gì nữa, ở nhà trốn thì may ra sửa lại được. Nếu bây giờ anh tới khuyên, tính cách của chú ấy không phải anh không biết.”
Anh hai cảm thấy vợ nói có lý thì cũng đồng ý.
Tâm trạng chị hai lại thoải mái, khuyên cái gì chứ, cứ để hắn ngã một cú đau là được, để cho hắn biết cuộc sống này không phải trải qua dễ dàng như thế!
Trong lòng chị ta u ám, hoàn toàn bị cuộc sống tốt đẹp của hai vợ chồng son kích thích.
Anh ba cũng đang nói về chuyện Triệu Văn Thao khóc loác với chị ba.
“Anh nói với em nè, chú ấy đúng là liều lĩnh, cuộc sống nào có trôi qua dễ dàng như thế, bán một giá đỗ đã phất lên, nếu thế thì đã phát triển rồi! Ây dza, bây giờ ra gì đã kiêu căng khoác lác. Vài trăm, em nghe đi, là vài trăm đấy, đúng là thèm tiền đến điên rồi!”
Chị ba nhìn anh ba Triệu một chút rồi khinh bỉ nói: “Anh nhìn lại anh thử xem, một thằng đàn ông mà ngày ngày lảm nhảm mấy thứ này! Chú ấy, chú ấy là ai, là chú ruột của Mã Đản! Cuộc sống chú ấy không quá tốt thì anh lại thấy vẻ vang lắm à?”
Anh ba bị mắng mặt đỏ tới mang tai, tức giận nói: “Sao tôi lại cưới một người ngu xuẩn như cô chứ!”
Chị ba cũng tức giận nói: “Tôi nói không đúng à? Có cần tìm người tới phân xử xem em nói đúng hay không đúng không?”
Anh ba xoay người rời đi: “Tôi không đôi co với bà già như cô!”
Ở trong thôn không giấu được chuyện, chuyện Triệu Văn Thao bán giá đỗ một ngày được mấy trăm cũng nhanh chóng truyền khắp thôn.
Bây giờ mùa thu qua rồi nên chuẩn bị trải qua mùa đông, dưa cải muối trở thành chuyện lớn hàng đầu.
Dự trữ dưa chua là công việc của phụ nữ, các cô gái thích tụ lại một chỗ, vừa tám chuyện nhà vừa làm việc, như vậy sẽ không mệt.
Nhà vợ Vương lão tam, bây giờ để hai cái vại lớn bên cạnh cửa nhà, hai bên chống một tấm ván, phía trên phơi cải trắng kích cỡ khác nhau, bốn năm người phụ nữ vây quanh vại lớn để rửa.
“Nghe gì chưa, chú sáu Triệu bán giá đỗ một ngày được mấy trăm đó!” Vợ Vương lão tam nháy mắt ra hiệu nói.
“Điều này không cần phải nói mọi người cũng biết cả rồi phải không?” Một cô vợ trẻ tuổi nói: “Các cô nói xem, nếu bán giá đỗ thật sự kiếm lời như thế thì nhà tôi cũng có đậu nè, tôi cũng ngâm rồi kêu cha của tụi nhỏ bán đi!”
Vợ Vương lão tam nghe vậy liền cười khanh khách: “Tôi nói cô đúng là thành thật, hắn nói bán được mấy trăm mà cô cũng tin à!”
“Đúng thế đó!” Một cô vợ trẻ khác nói: “Chú sáu Triệu kia chính là một tên ăn ngon lười làm, nếu không sao ngày ngày hắn còn chạy vào trong huyện chứ!”
“Cũng chẳng thứ quý hiếm gì, giá đỗ mà thôi. Hơn nữa nếu thật sự kiếm lời như thế còn có thể tới lượt hắn sao?”
“Đúng thế, mấy tẳm đó, cướp ở đâu ra!”
“Aiz, đáng thương cho Diệp Sở Sở, gả cho cái tên này, cuộc sống sau này phải trải qua thế nào đây.” Vợ Vương lão tam đang tiếc nói.
“Trai tốt thì lấy vợ xấu, trai lười thì lấy vợ đẹp như hoa, lời này nói đúng à không sai. Diệp Sở Sở kia trông xinh đẹp biết bao, gia cảnh cũng được, nhưng lại gả cho người như thế!”
“Đây là số mệnh!”
Mấy cô bàn tán sôi nổi, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Sở Sở ở bên ngoài cửa nhà.
Diệp Sở Sở có chút dở khóc dở cười, người đàn ông của cô nói một câu như thế sao lại nhiều người bận tâm tới vậy, chuyện này có liên quan gì tới bọn cô ư?
Vốn định tới giúp dự trữ dưa chua, dù gì cũng đều là hàng xóm, nhưng mà những người này không coi trọng người đàn ông như thế thì lập tức không còn tâm trạng, còn giúp đỡ gì nữa, tới đó để người ta đồng cảm à?
Cô thì chẳng sao, nhưng mà cô không thích mấy cô ấy chê bai người đàn ông, có thể gả cho thế tử gia là phúc phận tu mấy kiếp nhà cô, cho dù kiếp trước hay kiếp này thế gia tử đều là người đàn ông tốt nhất, không có thứ hai!
Chờ đi, sẽ có ngày các cô tự vả miệng!
Diệp Sở Sở xoay người về nhà.
Lúc này Triệu Văn Thao đang trò chuyện với một người mua bánh bao, trong nhà và trong thôn nói hắn thế nào hắn không biết, cho dù có biết cũng chẳng quan tâm, ai mà rảnh chứ, bây giờ hắn đang rất bận rộn đó!”
“Mấy ngày nữa sớm muộn gì cũng lạnh, bánh bao cũng nhanh bị nguội phải không?” Triệu Văn Thao hỏi.
Nguồi này họ Chung tên là Chung Dụng, Triệu Văn Thao cảm thấy cái tên này rất được.
“Cũng chẳng có gì, bọc kín nữa cũng vô ích.” Chung Dụng rất khổ não: “Cũng may làm không nhiều, bán nhanh hết.”
“Thật ra thì mấy ngày này ăn mì nóng là được nhất, cả hủ tiếu nóng hôi hổi nữa.”
Chung Dụng cũng là một tên tâm nhãn linh hoạt, nghe vậy vội hỏi.
“Anh Triệu, anh có ý gì vậy?”
“Tôi có ý gì cũng vô ích, nhà cách đây quá xa, trái lại cậu ở trong huyện thành, làm gì cũng thuận tiện. Tôi thấy chi bằng cậu xây một cái lò, mở quán bán mì, chỗ này của tôi có thịt, có giá đỗ, cậu cho chút hành tỏi gừng rau thơm vào, thêm chút thịt bằm, tôi nói cậu á, tuyệt đối bán chạy, còn không trở ngại tới cậu bán bánh bao!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận