Lúc Thái đại tẩu đang ở hố sâu tuyệt vọng nghe được tiếng hét này của hắn, thật sự giống như thiên thần hạ phàm vậy.
Ở trong mắt Thái đại tẩu, Triệu Văn Thao nghiễm nhiên chính là một thanh niên tốt, thật sự, khiến chị quá cảm động.
Nhìn hắn bị nhiều người vây đánh như vậy, bà thiếu chút nữa là muốn hô dừng, đưa tiền cho bọn họ để bọn họ đừng đánh nữa.
Cuối cùng cũng may có Thái đồ tể và đồng nghiệp của anh ta chạy tới.
Lại nói lúc này.
Thái đồ tể được mời vào nhà trong, bà Triệu cũng nghe được động tĩnh đi ra, ánh mắt lập tức nhìn thấy một miếng thịt kia, nhưng mắt bà cũng không cạn như vậy, vội vàng sai Thiết Đản đi kêu chú sáu thức dậy.
Triệu Văn Thao ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài, thấy Thái đồ tể còn mang thịt tới, trong lòng mặc dù rất hài lòng, nghĩ người có công việc đúng là biết làm người, liền đi tới, nhưng ngoài miệng cũng khách khí nói: "Anh Tứ Hổ, anh cũng thật khách khí, chuyện hôm qua ai gặp cũng sẽ làm như vậy, có giá trị gì đâu mà anh cho tôi một miếng thịt lớn như vậy cơ chứ? Anh mau lấy về cho mấy cháu bồi bổ thân thể, nhà tôi không cần đâu!"
Lời này vừa nói ra, chị hai, chị ba, chị tư đều thiếu chút nữa không thể cười được.
Một miếng thịt lớn như vậy mà!
Bà Triệu cũng nói theo: "Đúng đấy đúng đấy, đổi lại là người khác thì họ cũng sẽ làm vậy, nào đáng để cậu cầm một miếng thịt lớn như vậy tới chứ? Cậu mau lấy về ăn đi."
"Đây là việc nên làm, cũng là tôi cố tình mua cho anh em của tôi. Tôi nói hảo hán giống như Văn Thao thì nên gửi cho hắn một tấm bằng khen vì sự dũng cảm của mình, nhưng mà tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, cho nên cũng chỉ có thể đem cho người anh em này miếng thịt thôi, cậu lấy đi, cũng tiện thể bồi bổ cho em dâu luôn. Cô ấy khỏe chưa?" Thái đồ tể nói.
Ngày hôm qua chuyện Diệp Sở Sở bất tỉnh, hắn cũng có chút ngượng ngùng, bởi vì vợ người ta thiếu chút nữa bị đánh, sợ đến mức ngất xỉu.
Nhưng mà vợ hắn không làm sao cả.
Cho nên miếng thịt này thế nào cũng phải trả lại.
Nhưng mà gia đình nhà lão Triệu bên này cứng rắn từ chối, ngươi tới ta đẩy, động tĩnh lớn như đang chửi nhau, người xung quanh nghe thấy đều vây quanh lại.
Thái đồ tể cuối cùng là đầu đầy mồ hôi rời đi, nhưng mà lúc cưỡi xe đạp ra khỏi thông, trên mặt lại mang vẻ hài lòng, gia đình nhà lão Triệu này thật sự rất tốt, là gia đình đức hạnh!
Sau khi trở về cũng kể lại với vợ anh ta, vợ anh ta không bất ngờ, bày tỏ có thể dạy ra người như Văn Thao thì gia đình không tệ.
Mà gia đình nhà lão Triệu bên này cũng thật rất vui vẻ.
Bà Triệu liền xách khối thịt ba chỉ khiến người ta thèm thuồng kia, vừa càm ràm với hai bên.
Ngày hôm qua, toàn thôn đều biết chuyện Triệu Văn Thao dám làm việc nghĩa, tất cả mọi người đều không quan tâm. Nhưng mà hôm nay vừa sáng sớm người ta đã xách khối thịt lớn như vậy tới cảm ơn thì chuyện đã khác.
"Người này cũng thật khách khí, bảo hắn lấy về cho nhà mình ăn thì không chịu, cứng rắn đưa qua, tôi cũng không có cách, quà cám ơn này chỉ có thể nhận lấy." Bà Triệu nói với đám người.
"Cũng nên để đứa nhỏ Văn Thao này ăn, hảo hán tử dám làm việc nghĩa thì phải khen ngợi như vậy." Lão Dương bà đút cho Diệp Sở Sở uống nước thần nói.
"Chịu một gậy đổi được miếng thịt lớn như vậy, có là tôi thì tôi cũng vui vẻ làm!" Một người khác nói.
"Đi sang một bên, ta nói chứ lúc chịu cây gậy kia tôi cũng không biết Thái đại ca nguồi ta làm đồ tể, lúc ấy cũng không nghĩ gì nhiều lập tức lao đầu đi lên." Triệu Văn Thao nói.
Đám người anh hai Triệu cũng đều lần lượt thức dậy, liền thấy trước cửa có không ít người vây quanh.
Chờ nghe hiểu chuyện gì, lại thấy trong tay mẹ xách thịt, mắt ai nấy đều tỏa sáng.
Không ngờ việc làm của chú sáu còn cống hiến cho gia đình!
Bà Triệu đem tình cảnh để lại cho các con, còn mình xách thịt trở về trong phòng.
Trong nhà thật sự một chút mỡ cũng không có, miếng thịt ba chỉ này có thể nấu được không ít mỡ, bà Triệu liền trực tiếp cắt sau đó bỏ vào nồi.
Diệp Sở Sở lững thững tới chậm, bởi vì cô thức dậy xong còn dọn dẹp đồ đạc nên không tới nhanh được.
Triệu Văn Thao bốc phét đã miệng trở lại, thấy vợ hắn đã thức dậy, cười nói: "Vợ, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Mặt Diệp Sở Sở lộ vẻ ngượng ngùng, nhớ tới tối hôm qua.
Nhưng mà lúc này cũng không còn sớm, thấy cô vội vàng đi qua, bị Triệu Văn Thao kéo lại, nói: "Không cần em đi làm việc, có chị dâu rồi."
"Em cũng phải đi qua giúp mới được." Diệp Sở Sở liền nói.
Ở dưới một mái hiên, nếu mình không làm việc thì khẳng định là không được, cho dù cha mẹ chồng thiên vị thì cũng phải làm những việc mình nên làm mới được.
Diệp Sở Sở liền đi tiền viện hỗ trợ, Triệu Văn Thao không hiểu được cô, sao đột nhiên lại thay đổi nhiều vậy chứ, vợ hắn cũng không phải người chăm chỉ gì mà.
Nhưng mà cũng được, bên đó cũng không có việc gì nặng, nghĩ vậy hắn liền đi đánh răng.
Diệp Sở Sở tới tiền viện mới biết chuyện sáng hôm nay, trong lòng cô cũng không vui cho lắm, bị đánh một trận mới đổi được một miếng thịt, có gì đâu mà vui?
Nhưng mà hiển nhiên bởi vì khối này thịt mà một nhà lớn nhỏ đối xử với cô đều khách khí hai phần.
Suy cho cùng không có chú sáu, cả nhà đúng là không biết lấy đâu ra một miếng thịt như vậy cả.
Lúc này trong phòng bếp đã truyền ra mùi mở, mùi hương đó thơm ngát vô cùng.
Buổi sáng ăn khoai dưa và bánh ngô, nhưng mà bà Triệu lại dùng nồi rán mỡ xào một mâm lớn thức ăn, thức ăn mang mùi dầu đã ngon lắm rồi, đằng này còn có thêm một nồi canh cà chua có váng mỡ nổi ở trên.
Khiến cả nhà ăn sạch không còn thừa lại cái gì.
Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở cũng ăn rất ngon lành.
Lúc này bên ngoài liền vang lên tiếng còi, tiếng còi vang lên đó chính là thời điểm phải đi làm.
"Hôm qua Văn Thao bị đánh, cũng còn chưa khôi phục nữa, trở về nằm một lát đi, em đi làm là được." Diệp Sở Sở cưng chìu chồng hết mực liền nói.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người liền nhìn về phía cha Triệu, lại nhìn hai vợ chồng chú sáu.
Nhìn một chút, quả nhiên hai vợ chồng chú sáu đúng là chứng nào tật nấy, lười biếng vẫn là lười biếng, không bởi vì dũng cảm làm việc cứu người kia mà sửa lại tính nết.
"Thằng sáu, trên người con còn đau không?" Cha Triệu lại hỏi.
"Đau chứ, nếu có thể nghỉ ngơi nữa một ngày thì không thể tốt hơn." Triệu Văn Thao không khách khí nói.
Hắn không nhịn được mà nhìn về phía vợ hắn, vợ hắn đã thật sự thay đổi theo chiều hướng tốt hơn rồi. Trước kia thật sự là hận không thể cầm gậy đuổi hắn đi làm việc, bây giờ cũng biết để cho hắn nghỉ ngơi.
Nghe lời này xem, cảm động biết bao nhiêu cơ chứ?
Ngày hôm qua nói lời hay không phải là dỗ hắn mà là thật lòng thật dạ vì tốt cho hắn!
"Nếu không thoải mái, vậy thì nghỉ một ngày nữa đi, nhưng mà ngày mai phải đi làm cho ta!" Cha Triệu liền nói.
"Được ạ, nhưng mà con cũng không ở nhà không, con đi lên núi chặt hai bó củi về." Triệu Văn Thao nói, hôm nay chính là thời điểm tốt trong núi đang có nhiều quả dại, vợ hắn thương hắn như vậy, hắn cũng vào núi kiếm cho vợ ít quả dại để vợ đi làm về ăn có đúng không?
Chị tư thì bỉu môi, có lòng muốn nhỏ giọng nói đôi câu, nhưng cha mẹ chồng chị ta đã đồng ý rồi, chị ta còn dám nói gì?
"Vợ, làm những việc phải làm, cũng đừng mệt nhọc quá nhé." Lúc vợ mình xách mũ đi ra ngoài, Triệu Văn Thao liền nói.
"Em biết rồi." Diệp Sở Sở gật đầu một cái.
Vì vậy tất cả mọi người trong nhà mỗi người mỗi việc mà làm.
Nên đi làm thì đi làm, nên giặt quần áo thì đi giặt quần áo, nên ở nhà trông nhà thì trông nhà.
Triệu Văn Thao thì xách đòn gánh với một cái giỏ nhỏ thong dong đi lên núi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận