Lâm Đại Nữu xác nhận hỏi: “Chị nói, chị muốn may đồ cho anh Thâm?”
“Đúng vậy!”
Lâm Đại Nữu khựng lại, cầm vải của cô lên: “Chị muốn may như thế nào?”
“May một chiếc áo ba lỗ trước đi, áo bông tôi còn chưa đổi được bông.”
Lâm Đại Nữu gật đầu, bắt đầu dạy Thẩm Y Y đo nên đạp máy may như thế nào.
Thẩm Y Y mất gần cả buổi sáng mới miễn cưỡng học được làm sao thao tác máy may, tay còn bị đâm mấy lần, vải cũng phế mấy mảnh.
Lâm Đại Nữu nhìn số vải hỏng kia, đau lòng không thôi, tuy không phải là vải nhà cô ấy, nhưng cái này cũng quá lãng phí rồi.
Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của cô ấy, an ủi nói: “Không sao, số vải hỏng này có thể may cho ba đứa nhỏ.”
Lâm Đại Nữu: “…” Có tiền tùy hứng!
Dưới sự cố gắng không ngừng của Thẩm Y Y, còn có sự hỗ trợ của Lâm Đại Nữu, một buổi sáng, cuối cùng cô cũng may được một chiếc áo ba lỗ của nam, chỉ là…cái áo này méo méo lệch lệch, đường kim cũng không đều, còn có rất nhiều đầu chỉ.
Thẩm Y Y: “Thôi thôi, về nhà nấu cơm trước đã.”
Trước khi đi, cô còn lấy đi chiếc áo ba lỗ đó.
Lâm Đại Nữu nhịn cười.
Thẩm Y Y: “…”
Về tới nhà, ba đứa nhỏ còn chưa về.
Thẩm Y Y nấu cơm trước, hầm giò heo còn thừa lại hôm qua, lại đến mảnh vườn hái một cây rau cải trắng.
Sau khi rửa sạch, vừa cho vào chảo xào, nhìn thấy Lý Thâm dẫn ba đứa con về.
“Mẹ!”
Nhị Bảo vui vẻ chạy về phía cô, tỏ vẻ hưng phấn: “Mẹ, mẹ may cho cha một chiếc áo đúng không?”
???
Thẩm Y Y nhanh chóng nhìn Lý Thâm, anh đang ở ngoài rửa tay.
Thẩm Y Y lập tức ngồi xổm xuống, nhỏ tiếng nói: “Đúng, nhưng các con đừng có…” nói với cha, chiếc áo đó quá xấu.
Không đợi cô nói xong, Nhị Bảo đã gọi cha cậu thật to: “Cha, vừa nãy con nói thật, sáng nay mẹ thật sự may cho cha một cái áo!”
Thẩm Y Y: “…”
“Đã may xong rồi?” Quả nhiên Lý Thâm đi vào, ngữ khí mang theo sự mong chờ khó phát giác: “Anh xem thử?”
Khụ!
Thẩm Y Y đứng dậy, chỉ huy anh tới nhóm lửa phụ, đứng đắn nói: “Đợi lát nữa đi, nấu cơm trước.”
Còn “đợi lát nữa” này, cụ thể là khi nào, Thẩm Y Y không nói, dù sao thì cho tới khi Lý Thâm đi làm cũng không nhìn thấy.
Sau khi Lý Thâm đi làm, Thẩm Y Y như thường lệ nấu cháo đậu xanh, lại dọn dẹp nhà cửa đơn giản một lượt, sau đó ôm ba đứa con cùng nhau ngủ trưa, sau khi ngủ dậy, đi đưa cháo đậu xanh.
Quay về uống nước mới tới nhà họ Trần.
Mấy đứa con không ở không được, lại chạy ra ngoài chơi, Thẩm Y Y cũng không ràng buộc chúng.
Trải qua buổi sáng, cuối cùng cô cũng học được, lại thao tác khoảng hai tiếng, cuối cùng may được một chiếc áo miễn cưỡng nhìn được.
Đương nhiên, điều này cũng là nhờ có Lâm Đại Nữu giúp đỡ.
Lâm Đại Nữu đang mang thai, không cần đi làm, bây giờ ở nhà ngoài nấu cơm thì là chăm sóc mẹ Trần bệnh liệt giường, cũng có thể rảnh rỗi chút thời gian.
Thi thoảng hướng dẫn Thẩm Y Y một chút, thấy cô may nghiêm túc, bèn ở bên cạnh xử lý vải hỏng của cô, dựa theo kích thước của ba đứa nhỏ, cắt số vải hỏng đó thành từng miếng.
Đợi sau khi Thẩm Y Y may xong, Lâm Đại Nữu bèn đạp máy may, chẳng bao lâu, mấy cái áo nhỏ đã xuất hiện, Thẩm Y Y nhìn thấy chậc chậc khen ngợi.
Tuy Lâm Đại Nữu kiên trì không nhận, nhưng Thẩm Y Y vẫn kiên trì lấy hai chiếc áo nhỏ cho cô ấy.
Vượng Tài với Đại Bảo Nhị Bảo xấp xỉ nhau, có thể mặc được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận