Mọi người đều là một thân bùn đất, Thẩm Y Y xách nước lạnh vào nhà bếp, nấu một nồi nước nóng, thuận đường cũng nấu cơm luôn, đi ra nhìn thấy chúng còn say sưa ngắm cá.
Thẩm Y Y bảo chúng đi tắm trước, chúng mới lưu luyến rời đi.
Đồ mới đã giặt sạch sẽ phơi khô, Thẩm Y Y thu xuống đặt lên cái ghế nhỏ bên cạnh, bảo chúng tắm xong rồi mặc vào: “Mặc đồ mới, các con phải tắm sạch bùn trên người đi đó.”
Ba đứa nghe vậy cũng không nghịch nước nữa, kỳ cọ giúp nhau.
Thẩm Y Y lấy thớt và dao ra, đang chuẩn bị giết cá, Lý Thâm trở về.
Anh sức lớn, động tác cũng lưu loát, làm xong việc liền về nhà, tan làm sớm hơn rất nhiều người.
Vừa vào cửa nhìn thấy ba đứa con trai trần truồng ngồi trong chậu lớn trong sân, cùng với vợ tóc tai quần áo đều là bùn, ngơ ra.
Ba đứa nhỏ nhìn thấy cha liền hưng phấn, ba hoa chém gió hôm nay chúng đã làm gì, tỏ vẻ kiêu ngạo nói mẹ lợi hại như thế như thế.
Lý Thâm nghe xong, đi vào, nhìn thấy cá trong cái ảng nước hư, sau đó nhìn Thẩm Y Y, ánh mắt không giấu nổi kiêu ngạo.
Khóe miệng Thẩm Y Y hơi nhếch lên, có hơi ngại ngùng nhìn anh: “Anh kỳ đất trên người giúp ba đứa nó đi.”
“Chúng con có thể tự kỳ!” Nhị Bảo lập tức nói to: “Chúng con đã kỳ rất sạch rồi!”
Rõ ràng muốn mặc đồ mới, mới vội vã như thế.
Nhưng Lý Thâm nghe ra ý ghét bỏ của thằng hai nhà mình, lạnh lùng nhìn Nhị Bảo: “Kỳ không sạch, lát nữa cha đánh con!”
Nhị Bảo không phục hừ hừ hai tiếng.
Lý Thâm thì nhận lấy dao trong tay Thẩm Y Y: “Chúng không dám tắm không sạch, không cần lo cho chúng, có phải muốn giết cá không? Giết con nào?”
Thẩm Y Y: “...”
“Giết hai con cá cỏ đi, hôm nay chúng ta nấu canh cá.” Cô nói: “Đợi lát nữa cũng gọi cha mẹ sang.”
Dĩ nhiên Lý Thâm không có ý kiến, bắt hai con cá cỏ tương đối nhỏ một chút.
Thẩm Y Y ở bên cạnh nói với anh, lát cá phải cắt như thế nào, cắt bao lớn.
Lý Thâm nghe xong liền hiểu, thao tác lưu loát.
Thẩm Y Y không còn việc gì, cô vốn nên làm việc của mình, nhưng cô đảo mắt, ngồi xổm bên cạnh Lý Thâm, nói chuyện hôm nay giống như nói chuyện nhà với anh, cuối cùng nói:
“Cũng có người muốn ăn cá mới xin lỗi, nhưng tốt ở chỗ thái độ chân thành, đều là đám nhóc choai choai, em cũng không muốn so đo với chúng.
Nhưng Thiết Trụ cũng ranh mãnh quá, muốn ăn cá còn không nguyện ý xin lỗi, muốn lợi dụng Cẩu Đản, cuối cùng thấy em không cho Cẩu Đản mới vội vã xin lỗi, vừa công lợi vừa ích kỷ.”
Thẩm Y Y nói mãi nói mãi, khiến mình cũng tức giận: “Hơn nữa, nó đã không phải là lần đầu bắt nạt ba đứa nhỏ nữa.”
Lý Thâm ngẩng đầu nhìn cô.
Anh rất ít khi nhìn thấy một mặt sinh động hồn nhiên này của cô, hiếm khi nhìn thêm mấy cái.
Thẩm Y Y thấy anh nhìn cô lại không nói gì, cắn môi nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy em làm như vậy không đúng không?”
Lý Thâm hồi thần, phì cười một tiếng: “Nếu anh biết Lý Thiết Trụ dám dẫn người ức hiếp con trai anh, xem anh có đánh sưng đít nó không.”
Dường như sự trừng phạt của cô vẫn quá nhẹ.
Thẩm Y Y: “...”
Kìm nén khóe môi giương lên: “Vậy, em bắt nhiều cá như thế, còn chia cho Hà Vệ Đông bọn chúng, không cho Thiết Trụ, nếu em ba bọn họ không vui, liệu anh có rất khó xử không?”
“Con trai nó đánh con trai anh, anh còn không vui đây.” Lý Thâm cười lạnh, thái độ bảo vệ con vô cùng bá khí.
Thẩm Y Y sáng mắt lên: “Vậy cha mẹ…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận